Chương 44: Sự Độc Ác của Giang Thành Lâm

Âu Trí Văn bước lên sân khấu. Một giáo viên bên cạnh nhanh chóng đưa micro cho ông. Lúc này, Giang Thành Lâm hơi ngẩng cằm lên, chuẩn bị tinh thần nhận lời khen ngợi từ Âu Trí Văn.

Âu Trí Văn khẽ cười hai tiếng: "Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy."

Biết rõ thân phận thật sự của Sở Tiêu Tiêu, khi nói ra câu này, trong lòng ông có chút chột dạ. Ở trước mặt Tiểu A lão sư mà ông lấy tư cách tiền bối ra nói chuyện, đúng là có hơi … kì nhưng vì màn kịch này, vì Sở Tiêu Tiêu, ông buộc phải phối hợp cho trọn vẹn.

Nghe đến đó, Giang Thành Lâm càng đắc ý, khoé miệng suýt nữa nhịn không được cong lên. Được một nhân vật như Âu Trí Văn – vị lão sư danh vọng trong giới vật lý học – tán dương, sau này ai còn dám nghi ngờ thực lực của hắn?

Cầm micro, Giang Thành Lâm khiêm tốn nói: "Không dám nhận, không dám nhận. Vãn bối còn phải học hỏi Âu lão sư rất nhiều."

Âu Trí Văn: "..." Không dám nhận cái con khỉ, đúng là tự mình đa tình.

Ông hắng giọng một tiếng, nhìn về phía hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Mạc, có học sinh như vậy là phúc khí của trường mấy người đấy."

Hiệu trưởng Mạc lập tức phụ hoạ: "Âu lão sư nói rất đúng, trường chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Ngày hôm qua đã có không ít trường đại học danh tiếng liên hệ, đưa ra điều kiện hấp dẫn để mời Sở Tiêu Tiêu về học.

Giang Thành Lâm trong lòng càng kích động, hận không thể đứng đó diễn một màn cảm nghĩ dài 5000 chữ nhưng vì Âu lão sư và hiệu trưởng còn đang trò chuyện, hắn đành nhịn, chờ hai người nói thêm vài câu khen ngợi mình.

Trên mạng và trong trường, mọi người gần như đều tin rằng Âu lão sư đang khen hắn.

[Aiya, con gái tôi chuẩn bị học cấp ba, nhất định phải chọn trường này! Mong được thầy Giang dạy cho con bé!]

[Thầy Giang giỏi thật đấy, được Âu Trí Văn công nhận thì đúng là không đùa được.]

[Còn học sinh thiên tài gì đó, mất mặt chưa? Một chữ cũng không viết được, cười c.h.ế. t tôi rồi!]

[Nhìn biểu cảm tự hào của thầy Giang kìa, mà đúng thật, được Âu lão sư khen là đáng để tự hào.]

[Sở Tiêu Tiêu kia sao không cười? Không biết cười à?]

[Nói gì thì nói, thầy thắng trò, có gì mà đáng tự mãn vậy?]

[Không không, kiêu ngạo là vì được Âu lão sư khen, chứ không phải vì thắng Sở Tiêu Tiêu, hiểu chưa?]

Mọi người đều chờ xem Âu Trí Văn sẽ đánh giá Sở Tiêu Tiêu thế nào.

Ông nhìn về phía cô: "Sở Tiêu Tiêu, sao em lại không giải đề?"

Giang Thành Lâm cũng quay đầu nhìn cô, thầm nghĩ: Không giải được thì nói toạc ra đi, còn cần phải giả vờ sao?

Sở Tiêu Tiêu cong môi, bình thản đáp: "Bởi vì đề này vốn không phải đề đưa ra để giải, không có đáp án."

Toàn trường và cư dân mạng sững sờ.

Sở Tiêu Tiêu thật sự quá ngạo mạn? Trực tiếp phủ nhận luôn cả Giang lão sư và Âu lão sư?

[Cái gì?! Ý của cô ta là nói thầy Giang sai? Âu lão sư cũng sai? Quá hoang đường rồi đó!]

[Không biết Âu lão sư là ai à? Dám ăn nói kiểu đó trước mặt ông ấy?]

[Ban đầu chỉ là học sinh thua trận thôi không ai nói gì, bây giờ nói kiểu đó thì đáng bị ném đá rồi!]

Không khí đang náo loạn, thì Âu Trí Văn đột nhiên cất cao giọng: "Chúc mừng Sở Tiêu Tiêu! Em là người thắng cuộc! Quả nhiên danh xứng với thực, học sinh thiên tài!"

Toàn bộ sân thể dục lập tức rơi vào im lặng. Ngoại trừ hiệu trưởng đã biết nội tình, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Một chữ cũng không viết, mà gọi là thắng? Ý là sao?

Giang Thành Lâm lập tức phản ứng: "Âu lão sư, ngài nói sai rồi! Sở Tiêu Tiêu rõ ràng không viết gì cả! Vừa nãy chẳng phải ngài còn khen tôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!