Sao có thể? Bọn họ đã lường trước lần này Sở Tiêu Tiêu có thể sẽ thắng. Nhưng sao có thể đạt điểm tuyệt đối? Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Cả đám Giang Du Nhiên đều không thể tin vào tai mình. Kinh ngạc đến mức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Sở Tiêu Tiêu ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt "gợi đòn", mở miệng: "Thầy Giang đang nói cái gì vậy? Giọng bé tí thế, tôi chẳng nghe thấy gì cả. Các bạn khác chắc cũng vậy, thầy nói lại lần nữa đi, nói to lên chút."
Các học sinh khác: "..." Chúng em nghe rõ mồn một. Cảm ơn ạ.
Giang Thành Lâm tức đến mức thở gấp, n.g.ự. c phập phồng. Cái con Sở Tiêu Tiêu này rõ ràng cố ý. Nhưng trước mắt bao nhiêu người nhìn vào, hắn cũng không thể nổi giận. Chưa kể hắn vẫn là giáo viên, không thể nổi giận với học sinh của mình. Hắn chỉ có thể chịu đựng lửa giận, từng câu từng chữ mở miệng: "Bài thi của em Sở Tiêu Tiêu đạt điểm tuyệt đối, các em cần phải học tập tốt theo gương Sở Tiêu Tiêu."
Giang Du Nhiên và đám người cơ hồ đứng không vững. Đau lòng quá, hai căn hộ nhỏ đấy! Trước đây vì chuyện xóa bài viết bọn họ đã tổn thất không ít tiền, lần này lại mất thêm hai căn hộ, chỉ nghĩ đến thôi là tim họ cứ rỉ máu. Sở Tiêu Tiêu đúng là một con sao chổi mà!
Sở Tiêu Tiêu giơ giơ tờ giấy ghi thông tin bất động sản trong tay. Cười đến tươi rói: "Đa tạ nha.". Dứt lời, Sở Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Phó Diệc Thần: "Thắng được tiền của mấy tên ngốc nghếch, tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Đám ngốc nghếch: "..."
Thấy cô vui vẻ, trong lòng Phó Diệc Thần cũng vui lây. Hai chữ "chúng ta" càng làm hắn hài lòng. Trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, Phó Diệc Thần mặt đầy sủng nịnh mở miệng: "Được, tôi đặt chỗ cho."
"Không thể nào!"
- Diệp Tư Tư thét chói tai. Cô ta còn nghĩ mượn cơ hội này để kết nối với Quảng An Đường cơ mà. Sở Tiêu Tiêu sao có thể thắng được? Nghĩ đến hai căn hộ của mình, Diệp Tư Tư đau thắt tim không thôi. Cô ta bước đi đến bục giảng, giật lấy bài thi của Sở Tiêu Tiêu. Nhìn lại kĩ càng, quả thật Giang Thành Lâm đã chấm rồi. Lướt qua một cái, toàn là dấu tích đỏ chót, điểm số càng đỏ đến chói mắt.
Sở Tiêu Tiêu vô tình châm chọc cô ta: "Diệp Tư Tư, phế vật như cô mà cũng có đầu óc xem hiểu bài thi này sao?"
Diệp Tư Tư tức nghẹn, hận không thể lao lên tát cho Sở Tiêu Tiêu mấy cái. Cái con nhỏ này, mồm miệng thật độc mà!
Sở Tiêu Tiêu đón lấy ánh mắt của cô ta, đầy thâm ý mở miệng: "Tôi nói sai sao? Cô đó, một người đại não phát triển không đầy đủ, tiểu não teo lại, phế vật như cô xem hiểu sao?"
"Sở Tiêu Tiêu, chú ý thái độ và từ ngữ của em khi nói chuyện!" Giang Thành Lâm lên tiếng bảo vệ, hắn không ưa cái dáng vẻ hùng hổ dọa người này của Sở Tiêu Tiêu. Chưa kể, hắn và Diệp Tư Tư đều có chung kẻ thù.
"Thầy Giang, lời nói thì khó nghe thật, nhưng cũng là sự thật mà. Thái độ của tôi còn tốt đấy, câu hỏi khó cuối cùng, tôi biết thầy không hiểu rõ lắm, tôi còn chẳng mắng thầy là đại não phát triển không đầy đủ, tiểu não teo lại, phế vật nữa là."
Các bạn học khác không biết câu đó: "..."
- có cảm giác bị xúc phạm.
Giang Thành Lâm tức đến xanh mặt, đập bàn một cái: "Sở Tiêu Tiêu, em có phải nên khiêm tốn một chút không? Có ai nói chuyện với giáo viên như em vậy sao? Mấy năm nay em học hành đều học vào bụng chó rồi sao?"
Sở Tiêu Tiêu lập tức cũng đập bàn đứng lên, tiếng đập vang hơn cả Giang Thành Lâm. Không chút nể nang, châm chọc ra tiếng: "Tiêu cái gì mà Tiêu? Tôi nói sai sao? Câu cuối cùng thầy có biết không? Thầy là giáo viên mà thầy không biết, chỉ biết có một cách giải, thầy không phải phế vật thì là cái gì!"
Sở Tiêu Tiêu nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, vì thiếu thời gian thi, cô chỉ viết một cách giải trên bài thi. Sau đó cô chép đề xuống, tốn rất nhiều thời gian để giải đề này, rồi ở trên lớp, cô đã đưa ra những cách giải thích khác nhau cho đề này. Lúc đó, như bao học sinh khác, trong lòng cô cũng có sự kính sợ đối với giáo viên, hơn nữa lại bị người nhà họ Giang đả kích đến mức vô cùng tự ti, cố lấy chút dũng khí, nói lên những cách giải thích khác của mình nhưng lại bị Giang Thành Lâm lớn tiếng cắt ngang, căn bản không cho cô cơ hội nói ra, còn âm dương quái khí mắng cô một trận.
Cực kỳ nhục nhã.
Sau đó, cô bị cả lớp cười nhạo.
Hiện giờ lại là đề này, Sở Tiêu Tiêu muốn báo thù. Ngay cả khi không có vụ cá cược này, cô cũng đã định làm nhục hắn một trận ra trò khi Giang Thành Lâm giảng giải bài thi rồi.
Giang Thành Lâm phản ứng cũng nhanh, hắn nâng cao giọng: "Ai nói tôi chỉ biết một cách giải, những gì em viết trên bài thi đó tôi đều biết hết, chẳng qua là bị em viết ra trước một bước, tôi định đợi lát nữa khi giảng giải đề này cho các em thì sẽ nói kỹ hơn về nó."
Dù sao Sở Tiêu Tiêu đã viết ra hết rồi, hắn vừa mới suy xét kỹ lưỡng một chút, cơ bản đều đã ghi nhớ. Ai có thể chứng minh hắn trước đây không biết?
Sở Tiêu Tiêu chút nào không ngạc nhiên khi hắn nói ra những lời vô sỉ như vậy. Cô lập tức mở miệng: "Thật không? Thầy Giang nếu lợi hại như vậy, vậy đề này còn có hai cách giải nữa vì không đủ chỗ trên bài thi tôi không viết ra, vậy làm phiền thầy Giang giảng giải kỹ lưỡng cho chúng tôi một chút! Tôi cũng muốn cùng thầy Giang thảo luận."
Sắc mặt Giang Thành Lâm có chút khó coi. Nhìn ánh mắt đắc ý đó của cô, không cần nghĩ cũng biết Sở Tiêu Tiêu đây là cố ý gài bẫy mình. Đầu óc hắn nhanh chóng quay cuồng, suy ngẫm những cách giải khác của đề này. Càng nghĩ càng thấy trống rỗng. Sở Tiêu Tiêu thật độc ác. Nếu hôm nay hắn không giải được đề này, về sau còn ngẩng mặt lên làm người thế nào đây. Chưa kể lại còn thua bởi kẻ mà mình khinh thường nhất.
Hay là con nhỏ này cố ý gài mình, thực ra đề này đã không còn cách giải nào khác nữa rồi.
Trong khoảnh khắc, Giang Thành Lâm có chút lưỡng lự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!