Chương 33: Đánh Đố

Sở Tiêu Tiêu ngồi im không nhúc nhích. Giang Thành Lâm hai tay chống bên cạnh bục giảng, ánh mắt dừng lại trên người Sở Tiêu Tiêu, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Sở Tiêu Tiêu, em dám sao?"

Sở Tiêu Tiêu cười, cô hơi nghiêng người ra sau, tay phải đặt trên bàn phía sau, lười biếng mở miệng: "Một tờ bài thi thôi, không sợ, chỉ là thấy không thú vị."

Một cơ hội tốt như vậy, Giang Du Nhiên lập tức mở miệng: "Cô muốn thế nào mới có thú vị? Mang theo chút tiền đặt cược thì sao?"

Sở Tiêu Tiêu đến đây 2 tháng. Bất kể là môn học gì, đều không thấy cô ta nghiêm túc học, mỗi lần thi đều nộp giấy trắng. Thật sự là không nhìn ra cô ta có năng lực gì. Hơn nữa, cô ta lại sống dưới quê, theo điều tra của bọn họ, nơi cô ta từng học trước đây, tài nguyên giáo dục đều rất kém, căn bản không thể so với thành phố A. Áp lực 2 tháng, Giang Du Nhiên rất rất rất cần tìm một chỗ để xả giận.

Nếu có thể mượn cơ hội này làm nhục Sở Tiêu Tiêu một chút cũng tốt, dù sao, lần này cũng không phải cô ta chủ đạo, đến lúc đó nếu ba ba tức giận, còn có anh cả ở phía trước đỡ.

"Tiền đặt cược?"

- Sở Tiêu Tiêu lập tức tỉnh cả người. Cô ngồi thẳng dậy, nói: "Cũng có chút thú vị đó, cô muốn đánh cược thế nào? Hoặc là nói các người muốn đánh cược thế nào?"

Hai người thì có gì mà vui? Muốn chơi thì cùng nhau chơi! Giang Du Nhiên đầy tự tin nhìn cô: "Tờ bài thi này, nếu cô thi điểm cao hơn tôi, tôi sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh một tháng! Nếu thi không qua tôi, thì cô dọn dẹp nhà vệ sinh một tháng! Thế nào?"

Cô ta muốn Sở Tiêu Tiêu làm "trưởng phòng" vệ sinh một tháng. Sở Tiêu Tiêu nhíu mày, kiểu cá cược này chỉ có chút ghê tởm chứ không có giá trị gì lớn. Cho dù mình thắng, cũng chẳng có chút chí mạng nào.

Thấy Sở Tiêu Tiêu không lên tiếng, Giang Du Nhiên tiếp tục châm chọc: "Sao? Cô không dám sao? Sở Tiêu Tiêu, vừa nãy cô không phải nói những gì giáo viên dạy cô đều biết hết rồi sao?"

"Từ điển của tôi không có hai chữ 'không dám', chỉ là cái tiền đặt cược này thật sự không có ý nghĩa."

Giang Thành Lâm biết lần này Giang Du Nhiên thi rất tốt, vội vàng mở miệng: "Vậy em muốn đánh cược gì? Chúng ta đều chiều!"

Sở Tiêu Tiêu cong môi, cuộc sống dạo này có chút nhàm chán, mấy người này lại sốt sắng tìm việc vui cho cô, cũng có chút thú vị đó. Nghĩ nghĩ một lúc, cô nói: "Tôi vẫn thích những thứ thực tế một chút, tôi đoán, trên danh nghĩa, các người đều có bất động sản riêng phải không?"

Hiện giờ công ty Giang gia lợi nhuận không tốt, hơn nữa lần trước vì xóa bài viết đã tốn tiền, nên Giang Du Nhiên và bọn họ hiện giờ có thể lấy ra được chỉ có bất động sản. Cô tuy không thiếu tiền, nhưng cắt một chút thịt của bọn họ cũng tốt.

Giang Du Nhiên sắc mặt cứng đờ, cô ta không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại chơi lớn đến vậy. Bất động sản, đó là niềm tự tin cuối cùng của cô ta. Nếu như có một ngày cô ta bị Giang gia đuổi ra ngoài, đó chính là tài sản cuối cùng của cô ta. Giang Du Nhiên có chút do dự. "Được! Cược thì cược! Chỉ là danh nghĩa cô chỉ có hai căn hộ nhỏ, cô lấy cái gì để đánh cuợc với chúng tôi?"

Giang Thành Lâm cho Giang Du Nhiên một ánh mắt "tạm thời đừng nóng vội". Bài thi Vật lý của Giang Du Nhiên là hắn chấm. Lần này thành tích cô ta đã phát huy vượt mức bình thường. Trừ câu hỏi lớn cuối cùng có chút nâng cao bị mất 10 điểm, tất cả các câu hỏi khác, Giang Du Nhiên chỉ bị trừ hai điểm, được 98 điểm, mà câu hỏi lớn cuối cùng đó, cả trường đều không có ai làm ra được.

Hắn làm sao tin được chuyện ma quỷ của Sở Tiêu Tiêu: "Những gì mình dạy cô ta đều hiểu hết sao?"

Có anh trai mình "chống lưng", Giang Du Nhiên tự tin mười phần: "Cược thì cược, ai sợ ai chứ!"

Diệp Tư Tư cũng phụ họa mở miệng: "Tôi cũng cược với cô! Sở Tiêu Tiêu, 2 căn hộ nhỏ của cô không đủ bù, nếu cô thua thì sao?"

Nhìn thấy cả bọn đều tham gia cá cược, Ninh Nhĩ Mạn, Âu Dương Na và Giang Thành Vinh cũng không cam lòng yếu thế, sôi nổi đề nghị muốn cá cược với Sở Tiêu Tiêu. Sáu chọi một. Bọn họ đều dùng ánh mắt châm chọc mà nhìn cô, đắc ý nghĩ: "Sở Tiêu Tiêu tự mình đào hố cho chính mình. Khiến mình tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục cá cược, cô không có nhiều vốn liếng như vậy!

Không cá cược, đó chính là không chiến mà bại, cũng là mất mặt."

Diệp Tư Tư khiêu khích mở miệng: "Sở Tiêu Tiêu, nói đi, tiền đặt cược của cô không đủ thì sao? Hoặc là cô hỏi xem trong lớp có ai muốn cùng cô cá cược không."

Dứt lời, cô ta nhìn quanh bốn phía, cả lớp im ắng, không có ai cùng Sở Tiêu Tiêu cá cược. Đúng lúc cô ta định tiếp tục châm chọc Sở Tiêu Tiêu thêm hai câu thì Phó Diệc Thần mở miệng: "Tôi cùng Sở Tiêu Tiêu cùng nhau cá cược, nếu cô ấy thua, tất cả số tiền bồi thường tìm tôi."

"Anh dựa vào cái gì?"

- Giang Thành Lâm có chút buồn cười. Tiền đặt cược của năm người, Phó Diệc Thần một mình lấy cái gì để bồi?

"Bằng Quảng An Đường có được không?" Phó Diệc Thần cười nhạo một tiếng, "Nếu các người thắng, thuốc viên của Âu Dương gia

- chúng tôi

- Quảng An Đường tiếp tục cung ứng! Thế nào?"

Quảng An Đường vừa được nhắc đến, Giang Du Nhiên và bọn họ đều trầm mặc. Ba chữ này, trong khoảng thời gian này họ nghe người trong nhà nói rất nhiều nên cũng tự biết nó đại biểu cho điều gì. Chỉ là bọn họ tìm hiểu tới tìm hiểu lui, đều không tra được Phó Diệc Thần và Quảng An Đường có mối quan hệ gì. Hơn nữa 2 tháng nay đều không có tin tức nào từ phía họ về Quảng An Đường. Bọn họ gần như đều cho rằng chuyện ngày hôm đó có lẽ có ẩn tình khác.

Bây giờ hắn lại một lần nữa nhắc đến Quảng An Đường, nghĩ đến sự coi trọng của gia đình đối với Quảng An Đường trước đây, Giang Du Nhiên lập tức thay đổi chủ ý: "Được thôi, nếu chúng tôi thắng, chúng tôi không cần anh bồi thường, chỉ cần anh giới thiệu người của Quảng An Đường cho chúng tôi!" Nếu vì mình mà Giang gia được kết nối với Quảng An Đường, như vậy, cô ta sẽ trở thành người được Giang gia coi trọng nhất. Ba ba, anh hai, anh tư cũng sẽ đối xử tốt với cô ta như trước. Nói không chừng, cô ta còn có thể mượn cơ hội này đuổi Sở Tiêu Tiêu ra khỏi nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!