Chương 30: Đâm Thẳng Vào Tim Đen (2)

Sở Tiêu Tiêu buông tay, "Anh không đi tra camera sao? Không phải đã báo cảnh sát rồi sao? Kết quả thế nào anh không tự biết rõ trong lòng à? Anh đắc tội nhiều người như vậy, bị "úp sọt" là chuyện bình thường thôi mà?"

Anh cả Giang Thành Lâm tức giận, n.g.ự. c phập phồng dữ dội.

Chính vì không tìm được người, hắn mới trút giận hết lên đầu Sở Tiêu Tiêu. Cô ta đúng là một con sao chổi mà.

"Thôi, chẳng có gì hay ho mà nói với mấy người, xui xẻo thật."

- Sở Tiêu Tiêu nói rồi đứng dậy, nhấc chân định rời đi.

"Tiêu Tiêu..."

- Giang Thanh Tước vội vàng gọi cô lại.

"Đừng đi, chúng ta nói chuyện lễ nhận thân, có vài chi tiết cần con quyết định."

Sở Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy thật nực cười. Hôm nay thân phận của Phó Diệc Thần vừa được "khui" ra, bọn họ đã vội tìm cô để nói chuyện lễ nhận thân, trong khi trước đó dù đã bị ép phải đồng ý, cũng chẳng thấy bọn họ đẩy nhanh chuyện này. Đừng tưởng cô không biết mấy người này đang tính toán cái gì.

"Nói chuyện gì mà nói? Nhìn cái vẻ mặt u sầu của anh cả đây, nghe những lời chất vấn của hắn, rồi cả Giang Du Nhiên với bộ mặt như cha c.h.ế. t mẹ chết, ai mà có tâm trạng ở lại đây?"

Giang Du Nhiên, Giang Thành Lâm: "..." Đây là cái kiểu, ngay cả thở thôi cũng sai sao?

Giang Thanh Tước trừng mắt nhìn hai người họ: "Không muốn ở lại đây thì cút ra ngoài cho ba! Còn không mau xin lỗi Tiêu Tiêu!"

Giang Thanh Tước thật sự đã tức giận rồi. Cái dáng vẻ này, chỉ cần hai người kia dám nói "không", lập tức sẽ cho người kéo họ đi ngay.

Giang Thành Lâm và Giang Du Nhiên đành phải nhục nhã xin lỗi, sau đó hai người im lặng ngồi vào một góc, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, không chọc vào được thì đừng lên tiếng nhưng Sở Tiêu Tiêu cũng không dễ dàng buông tha họ như vậy.

Thỉnh thoảng cô lại "nhả" ra một câu:

"Lễ nhận thân, nếu công bố thân phận của em gái ra ngoài, em gái có buồn không nhỉ?"

Giang Du Nhiên cười còn khó coi hơn cả khóc: "Làm sao có thể? Chị có thể về em vui lắm mà, hơn nữa, chị vốn dĩ là con gái của ba mẹ."

Sở Tiêu Tiêu: "Cô sẽ không hận tôi chứ?"

Giang Du Nhiên: "Sao có thể? Em từ nhỏ đã mong có một người chị em, có thể cùng em chơi đùa."

Sở Tiêu Tiêu: "Giang Thành Lâm, sao anh không cười vậy? Tổ chức lễ nhận thân anh không vui sao? Hay anh sinh ra đã không biết cười?"

Giang Thành Lâm: "Em gái nghĩ nhiều rồi, anh đương nhiên vui chứ."

Sở Tiêu Tiêu: "Giang Du Nhiên, cô thấy bộ quần áo này đẹp không? Tốt bụng nhắc nhở cô, ngày lễ nhận thân cô nên đứng xa tôi một chút, tôi trắng hơn cô, gầy hơn cô, cao hơn cô, xinh đẹp hơn cô, cho nên ấy, chúng ta mà đứng chung một chỗ, cô sẽ giống y chang vịt con xấu xí vậy đó."

Sở Tiêu Tiêu: "Ba ơi, sao ba không vui vậy? Có con gái ưu tú như con, ba không vui sao?"

Sở Tiêu Tiêu: "Lễ nhận thân các người phải chuẩn bị quà cáp cho tôi thật tử tế đó, nếu mà keo kiệt quá tôi sẽ không nhận đâu. À đúng rồi, các người đã tổ chức sinh nhật cho Giang Du Nhiên bao nhiêu năm nay, lễ nhận thân nhớ bù lại cho tôi quà sinh nhật của bấy nhiêu năm đó nha."

"Quà cáp có bao nhiêu, tình nghĩa có bấy nhiêu đó. Nếu không nghĩ ra mua quà gì, nhà với xe tôi cũng không chê đâu."

Giang gia: "..."

Nhìn vẻ mặt táo bón của cả nhà họ, nụ cười trên mặt Sở Tiêu Tiêu vẫn không đổi.

Chính là muốn cả nhà các người khó chịu đó.

Thương lượng gần xong, Sở Tiêu Tiêu cũng đã ăn no nê liền xoay người đi thẳng lên lầu. Giang Thanh Tước và đám người nhìn đồ ăn trước mặt, tức đến chẳng còn khẩu vị. Từ đầu đến cuối, toàn là Sở Tiêu Tiêu châm chọc, mỉa mai. tất cả đều bị cô ấy dắt mũi.

Chuyện của Quảng An Đường, căn bản không có cơ hội hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!