Chương 3: Đại Tỷ Ra Tay, Giang Gia Toang Hết!

Đám người Giang gia vừa mới bước vào, đã thấy Sở Tiêu Tiêu ngồi vắt vẻo trên mép giường, một chân đạp lên tấm thảm lông trắng muốt, chân kia thì lủng lẳng ra ngoài. Một tay chống cằm, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nhìn họ.

Trên tấm thảm lông trắng tinh giờ chi chít dấu chân. Giang Du Nhiên đau lòng lắm, mở miệng đầy tủi thân: "Chị ơi, tấm thảm lông này là anh ba cố ý mang từ nước ngoài về cho em đó..."

Cô ta muốn nói rồi lại thôi, câu tiếp theo, khỏi cần nói ra.

Mấy ông anh "gia súc" kia liền bùng cháy.

"Sở Tiêu Tiêu, cô biết tấm thảm này bao nhiêu tiền không? Bán cả cô đi cũng không đền nổi đâu!"

"Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của cô xem, rồi nhìn căn phòng tráng lệ huy hoàng này đi, Sở Tiêu Tiêu, tôi hỏi cô, có xứng không?"

"Nếu tôi là cô, chắc tự ti đến hổ thẹn mà c.h.ế. t luôn rồi, ai cho cô cái dũng khí mà còn đòi ở phòng lớn nhất thế?"

"Cái nhà vệ sinh trong phòng này cũng to hơn chỗ cô từng ở rồi đấy! Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cô rồi, đó mới là nơi cô nên ở!"

"Thật sự, tôi sống lớn từng này chưa từng thấy ai thiếu giáo dưỡng như cô! Sở Tiêu Tiêu, đây là phòng của Du Nhiên, cô tự cút hay muốn bọn tôi động thủ?"

Cái cảnh này, kiếp trước đã diễn ra không biết bao nhiêu lần rồi.

Cô đã quá quen thuộc.

Kiếp trước Sở Tiêu Tiêu sẽ buồn bã, sẽ tủi thân, sẽ đau lòng, kiếp này, cô chỉ thấy buồn cười, toàn là mấy đứa hề nhắng nhít.

Sở Tiêu Tiêu chắp tay, cười khẩy: "Căn phòng này tôi chốt rồi! Mấy người động thủ thử xem!"

Lời khiêu khích như vậy, lập tức châm ngòi cơn giận của mấy vị "gia súc" kia.

Anh cả Giang Thành Lâm định lao tới, Giang Du Nhiên vội vàng kéo tay hắn lại, yếu ớt mở miệng: "Anh cả, thôi đi, đây vốn dĩ là phòng của chị mà, chị mới là đại tiểu thư Giang gia. Anh đừng trách chị, người nên dọn ra phải là em."

Nói rồi, cô ta tiến lên hai bước, dịu dàng nói với Sở Tiêu Tiêu: "Chị ơi, chị đừng giận, các anh cũng chỉ là lo lắng cho em thôi, chị..."

Mấy lời trà xanh trà ngữ như vậy, kiếp trước cô nghe ngán tận cổ rồi!

Sở Tiêu Tiêu bỗng nhiên lao lên, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Giang Du Nhiên, cắt ngang lời cô ta.

Trà xanh trà ngữ, kiếp trước nghe quá nhiều, kiếp này, cô không muốn nghe một chữ nào!

Cái tát này, kiếp trước cô đã nên đánh rồi!

Thật sảng khoái quá đi! Tâm trạng cứ phải gọi là đãaaaaaaa.

Giang Du Nhiên không thể tin nổi ôm lấy mặt mình, nước mắt từng dòng lăn dài, tủi thân không thôi.

"Du Nhiên!"

Mấy ông anh cùng nhau xông lại, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Sở Tiêu Tiêu.

"Cô dám đánh Du Nhiên!"

Giang Thành Lâm càng không kiềm chế được tính khí, giơ tay định tát Sở Tiêu Tiêu.

Sở Tiêu Tiêu siết c.h.ặ. t t.a. y thành quyền, cánh tay duỗi thẳng chắn ngang tay hắn.

Cô cánh tay còn lại lên tát vào mặt Giang Thành Lâm, ngay sau đó đá một cú vào hắn, trúng vào người Giang Thành Hạo, thằng "gia súc" thứ tư đang đứng phía sau. Cả hai cùng ngã lăn ra đất.

Lực đạo rất mạnh, lòng bàn tay Sở Tiêu Tiêu cũng thấy đau.

"Anh cả, anh tư!" Giang Du Nhiên lo lắng chạy tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!