Chương 27: Nhục Nhã

Bốn cô gái từ xa đã nhìn thấy cửa văn phòng hiệu trưởng không còn nữa. Mấy người nhìn nhau, tình hình chiến đấu căng thẳng đến vậy sao?

Cũng phải thôi.

Sở Tiêu Tiêu lần này đắc tội đám Ninh Nhĩ Mạn, đã thế còn làm đến mức ấy, đám Ninh Nhĩ Mạn sao mà bỏ qua cho cô ta được.

Sở Tiêu Tiêu tuy là con gái Giang gia, nhưng một đứa con gái mới được đón về, không có nền tảng tình cảm, có thể được cưng chiều đến mức nào chứ? Chắc chắn là không đáng vì em ấy mà đắc tội nhiều người nhà như vậy.

Bốn người trong lòng đều hiểu rõ. Lát nữa vào phải lên án Sở Tiêu Tiêu một trận thật tốt, thêm dầu vào lửa, tốt nhất là khiến Sở Tiêu Tiêu bị đuổi học. Như vậy, đám Ninh Nhĩ Mạn sẽ vui vẻ, giá trị khen thưởng họ nhận được mới có thể cao hơn.

Nghĩ vậy, bước chân của 4 người đều nhanh hơn vài phần, đều nghĩ lát nữa vào sẽ biểu hiện thật tốt, không thể để người khác đi trước một bước.

Bốn người bước vào văn phòng hiệu trưởng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Cả 4 người đều sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi dụi dụi mắt.

Họ nhìn thấy gì?

Cả đám Ninh Nhĩ Mạn vậy mà lại quỳ gối trước mặt Sở Tiêu Tiêu???

Bộ đang ở trong thế giới phép thuật hả? Sao có thể? Thân phận của đám Ninh Nhĩ Mạn là gì, bọn họ đều biết rất rõ, làm sao mà Sở Tiêu Tiêu lại có năng lực lớn đến vậy?

Cô ta một mình vững vàng ngồi đó, những người còn lại, ai nấy đều đứng.

"Còn không mau vào!"

Hiệu trưởng lên tiếng.

Cuối cùng cũng có thể lớn tiếng nói chuyện một hồi, vừa rồi hắn hoàn toàn không có cơ hội nói.

Bốn cô bạn học lúc này đều cọ tới cọ lui, đều hy vọng đối phương đi trước. Tình huống ở đây rõ ràng là không đúng.

"Có phải muốn tôi đi đỡ các cô vào không?"

- Hiệu trưởng không kiên nhẫn mở miệng.

Bốn cô nữ sinh nghe vậy, sợ đến mức bước nhanh vài bước.

Run rẩy đứng sau lưng Ninh Nhĩ Mạn và đám người kia, nơm nớp lo sợ mở miệng: "Giáo... Hiệu trưởng..."

Sở Tiêu Tiêu ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn về phía mấy cô, lạnh lùng mở miệng: "Quỳ xuống xin lỗi đi, xin lỗi xong sớm thì lát nữa còn phải đi học, đừng lãng phí thời gian quý báu của tôi."

Bốn cô bạn học ngoan ngoãn quỳ xuống.

Mặc dù trong lòng không cam tâm lắm, nhưng đám người Ninh Nhĩ Mạn đều quỳ rồi, các cô có thể không quỳ sao?

"Sở Tiêu Tiêu, xin lỗi... Xin cô tha thứ cho chúng tôi."

Sở Tiêu Tiêu ngồi thẳng dậy, ánh mắt đối diện với cả đám Ninh Nhĩ Mạn, trong mắt toàn là sự suy tư.

"Nếu đã xin lỗi xong, vậy thì nói về hình phạt lần này?"

Ninh Nhĩ Mạn và đám người kia nhìn Sở Tiêu Tiêu, ánh mắt như có tẩm độc vậy.

Đã ép họ đến nông nỗi này rồi! Vậy mà còn có hình phạt sao?

Sở Tiêu Tiêu giơ tay vỗ vỗ mặt Ninh Nhĩ Mạn: "Sao? Không phục hả? Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ xin lỗi đơn giản vậy thôi sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!"

Ninh Nhĩ Mạn tức giận đến mức quay đầu đi. Nếu nhìn lại Sở Tiêu Tiêu, cô sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình. Còn cả có cái tên Phó Diệc Thần kia, sáng nay mình định giao hảo với hắn, vậy mà hắn lại không chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!