Chương 25: Ép Xin Lỗi

Sở Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng, nhếch chân bắt chéo, ngả người về phía sau, lười biếng mở miệng: "Xin lỗi?"

Sở Tiêu Tiêu dường như nghe được chuyện cười kinh thiên động địa gì đó, ngay cả Phó Diệc Thần cũng bật cười.

Ánh mắt cô lần lượt quét qua bọn họ, lạnh nhạt mở miệng: "Giang Thanh Tước, trước khi bảo tôi xin lỗi, ông có nên hỏi tôi một chút là vì sao lại ra tay với bọn họ không?"

Chưa đợi Giang Thanh Tước mở miệng, Nguyễn Mộng Hoa đã cướp lời: "Mặc kệ nguyên nhân gì thì đó cũng không phải lý do để cô biến những bạn học mình thành cái bộ dạng này!"

Bà ta tức giận đến mức nói xong cả n.g.ự. c phập phồng.

Tóc quan trọng với con gái đến mức nà, Sở Tiêu Tiêu chẳng lẽ không biết sao?

Còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã độc ác đến thế!

"Nếu con gái tôi có gì không đúng, cô có thể nói với giáo viên, phản ánh với gia đình chúng tôi, chứ không phải tự mình ra tay với nó."

Sở Tiêu Tiêu cảm thấy có chút buồn cười, hiệu trưởng đều là người của các người, nếu nói với giáo viên hữu dụng, các bạn học trước kia bị cả dám bọn họ bắt nạt cũng không đến mức phải chuyển trường.

Âu Dương Hoằng Nghĩa nhìn Giang Thanh Tước, hung hăng nói: "Xin lỗi có ích gì? Con gái ông làm như vậy, là hoàn toàn không để Âu Dương gia chúng tôi vào mắt. Đây không phải chuyện một câu xin lỗi là có thể xong chuyện đâu."

Giang Thanh Tước còn gì không rõ.

Âu Dương gia, Diệp gia, Ninh gia chẳng qua là lợi dụng chuyện lần này để kiếm chác từ Giang gia thôi. Giang Thanh Tước không muốn, hắn vốn muốn Sở Tiêu Tiêu xin lỗi, hy vọng có thể hòa hoãn mối quan hệ giữa hai bên nhưng cũng biết tính tình Sở Tiêu Tiêu quật cường.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể nén lửa giận trong lòng, hỏi con trai mình Giang Thành Vinh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kể lại tường tận đầu đuôi sự việc."

Giang Thành Vinh và Giang Du Nhiên rất khó xử.

Một mặt không muốn đắc tội với đám Ninh Nhĩ Mạn, một mặt lại không muốn ba mình tức giận.

Hai người cứ do dự mãi

Sở Tiêu Tiêu không muốn lãng phí thời gian, khẽ cười lên tiếng: "Cũng chẳng có gì, chỉ là bọn họ chặn tôi trong nhà vệ sinh, định dạy dỗ tôi thôi, tôi lòng thiện, lấy ơn báo oán, giúp họ cắt tóc."

"Mày nói bậy, bọn tao khi nào dạy dỗ mày? Rõ ràng là mày vừa nhìn thấy bọn tao liền ra tay với bọn tao."

- Diệp Tư Tư lúc này có đánh c.h.ế. t cũng sẽ không thừa nhận mục đích của họ.

Dù sao chuyện lần này chính là các nàng không hề động thủ, mặc kệ là vì không có cơ hội động thủ hay là gì.

"Mày vừa vào đã đánh tao, Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na Lạp bọn họ đến, khuyên nhủ mày vài câu, mày liền đánh cả bọn họ, ngay cả em gái mình cũng không tha, cuối cùng còn kéo cả anh trai mình vào. Đánh đập một trận, còn cắt tóc của bọn tao, Sở Tiêu Tiêu, mày sao lại ác độc như vậy!"

- Diệp Tư Tư khóc lóc kể tội.

Ninh Nhĩ Mạn và đám người kia cũng đi theo phụ họa, còn Nguyễn Mộng Hoa đau lòng ôm lấy Diệp Tư Tư.

"Giang Thanh Tước, ông nhìn xem bộ dạng Sở Tiêu Tiêu kìa, toàn thân trên dưới một chút vết thương cũng không có, còn không biết xấu hổ nói Tư Tư nhà chúng tôi đánh nó sao? Ông mở to mắt ra mà nhìn xem, không chỉ Tư Tư mà cả Nhĩ Mạn và bọn họ trên người đều là thương tích."

Giang Thanh Tước đau đầu vô cùng.

Khi họ đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn.

Giang Thanh Tước mở miệng nói: "Trẻ con nghịch ngợm đánh nhau là chuyện rất bình thường. Nhưng ngàn vạn lần không thể vì việc này mà làm tổn thương hòa khí giữa chúng ta."

Dứt lời, ông liếc qua Sở Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, xin lỗi Tư Tư và mấy đứa bọn họ đi."

Sở Tiêu Tiêu suýt bật cười vì tức, cô đứng dậy, nhìn chằm chằm Giang Thanh Tước: "Xin lỗi là chuyện không thể nào!"

Giang Thanh Tước vừa định nổi giận, liền nghe cô lại nói thêm một câu: "Muốn tôi xin lỗi, ông thà cắt đứt quan hệ với tôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!