Người đầu tiên ra tay chính là bốn cô gái được gọi tới. Sở Tiêu Tiêu ra tay nhưng không hề nương nhẹ. Bốn cô gái này đi theo Ninh Nhĩ Mạn và bọn họ tác oai tác quái, gây nghiệp cũng không ít.
Cô đánh từng người từng người một quỳ rạp trên mặt đất. Sàn nhà vệ sinh ướt sũng. Sở Tiêu Tiêu dánh cho bốn người quỳ rạp trên mặt đất rồi, còn không quên một chân đạp lên mặt, khiến cả đám mặt dán vào sàn nhà vệ sinh.
Bốn cô gái hoảng sợ, la oai oái. Thấy cảnh tượng như vậy, Ninh Nhĩ Mạn và đám còn lại có chút hoảng sợ. Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại thật sự có bản lĩnh. Ánh mắt Giang Du Nhiên thậm chí còn dừng lại ở chỗ cửa lớn, định bỏ chạy.
Nhưng rất tiếc, vừa nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta, Sở Tiêu Tiêu đã tự đi tới, đứng trấn ngay cửa. Muốn rời đi sao, cần phải vượt qua Sở Tiêu Tiêu này đã. Ngay từ lúc bắt đầu, mọi nhất cử nhất động của cô ta đều không thoát khỏi mắt Sở Tiêu Tiêu. Việc cô tự nhiên đi tới cửa cũng không phải ngẫu nhiên. Cô vốn không có ý định để Ninh Nhĩ Mạn và bọn họ dễ dàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Ninh Nhĩ Mạn và đám người kia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thấy vậy, Sở Tiêu Tiêu liền chủ động tấn công. Có lẽ là khí thế trên người Sở Tiêu Tiêu quá mức hung hãn, khiến bọn họ trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi.
Nhìn sàn nhà vệ sinh, họ thật sự không muốn bị giẫm đạp xuống dưới.
Chỉ là chưa đợi họ mở miệng, Sở Tiêu Tiêu đã từng bước đánh ngã họ xuống đất.
Giang Thành Vinh đang thông khí bên ngoài nghe thấy động tĩnh không đúng, lập tức đi lên gõ cửa: "Mở cửa! Sở Tiêu Tiêu, cô mau mở cửa! Cô có biết thân phận của bọn họ không? Cô mà động vào họ, ba ba sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Sở Tiêu Tiêu cong cong môi, tiến đến gần cửa, vậy thì cùng vào luôn đi. Cả lũ có bạn cùng hội cùng thuyền.
Sở Tiêu Tiêu mở cửa.
Giang Thành Vinh thông qua khe cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Mỗi người đều bị đánh ngã xuống đất. Hắn tức đến mức muốn hộc m.á. u mở miệng: "Sở Tiêu Tiêu, cô thật to gan, dám động thủ với bọn họ, cô..."
"Lảm nhảm cái gì!"
- Sở Tiêu Tiêu một tay kéo hắn vào trong, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Giang Thành Vinh loạng choạng suýt ngã xuống đất. Hắn phẫn nộ nhìn Sở Tiêu Tiêu.
"Sở Tiêu Tiêu... "
"Bốp."
Sở Tiêu Tiêu giáng cho hắn một bạt tai, không vui mở miệng: "Kêu la cái gì!"
Giang Thành Vinh ôm mặt, hắn vậy mà lại bị đánh. Hận ý ngút trời, Giang Thành Vinh giơ chân lên, đá một cú về phía Sở Tiêu Tiêu. Cô phản xạ rất nhanh, trả đòn bằng một cú đá vào đùi hắn. Giang Thành Vinh cả người ngã vật xuống, hắn đau đến mức lăn lộn trên đất, bất chấp sàn nhà dơ bẩn ra sao..
Sở Tiêu Tiêu ra tay tàn nhẫn như vậy, dọa sợ cả bọn Ninh Nhĩ Mạn. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cái cảnh người bị đánh sẽ là mình, càng không ngờ Sở Tiêu Tiêu ra tay tàn nhẫn đến vậy.
Nhìn thấy cô đã đi tới.
Diệp Tư Tư rùng mình một cái, cảnh cáo nói: "Sở Tiêu Tiêu, tao là con gái Diệp gia, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn thả tao ra đi, nếu không, ba mẹ tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
"Tao là con gái thị trưởng, mày cũng không thể đánh tao."
- Ninh Nhĩ Mạn cũng sợ hãi, mở miệng tiếp lời.
Một bên Âu Dương Na Lạp cũng phụ họa mở miệng: "Tao là con gái Âu Dương gia."
Giang Du Nhiên cùng bốn cô gái còn lại: "..."
Sở Tiêu Tiêu sao lại không biết thân phận của họ chứ. Chuyện kiếp trước, cô ấy một khắc cũng không dám quên.
"Tôi không đánh các người đâu, yên tâm đi."
- Sở Tiêu Tiêu nói rồi từ trong túi móc ra một cái tông đơ cắt tóc
"Tôi chỉ là muốn giúp các người cắt tóc mà thôi."
Sắc mặt cả đám Ninh Nhĩ Mạn đại biến, hoảng sợ hét lên: "Sở Tiêu Tiêu! Mày dám!"
Sở Tiêu Tiêu không trả lời nữa. Không cần thiết. Dù sao hành động thực tế là câu trả lời tốt nhất rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!