Chương 22: Nguy Cơ Trong Nhà Vệ Sinh

Sở Tiêu Tiêu phản xạ ngay lập tức. Một tay kéo lấy tay Diệp Tư Tư, dùng sức giật mạnh về phía trước khiến cả người cô ta ngã chổng vó trên đất. Cái bộ dạng thê thảm, xấu hổ này, quả thật….

- Sở Tiêu Tiêu bật cười.

Cô dí tấm poster vào trước mặt Diệp Tư Tư: "Nhìn xem bộ dạng các người hôm qua kìa, có phải hết muốn ăn rồi không?"

Khóe mắt Diệp Tư Tư như muốn nứt ra, cô ta trừng mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu, oán độc mở miệng: "Sở Tiêu Tiêu, mày dám đánh tao?"

Đây là điều cô không nghĩ tới, Diệp gia mạnh hơn Giang gia quá nhiều.

Sở Tiêu Tiêu! Con khốn này nó dám?

Mấy kẻ ngày thường quen thói ngang ngược này luôn như vậy, đánh thì cũng đã đánh rồi, còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Sở Tiêu Tiêu hoạt động cổ tay một chút: "Vừa rồi đánh chưa đủ "thật" sao? Có cần tôi giúp cô ôn lại một chút không?"

Diệp Tư Tư bò dậy, đề phòng nhìn Sở Tiêu Tiêu, trong lòng đầy oán hận: "Sở Tiêu Tiêu, mày đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Diệp Tư Tư cùng Ninh Nhĩ Mạn và Âu Dương Na Lạp, mấy cô ả thuộc cái nhóm nhỏ đó, quen thói lộng hành, ở trường học muốn làm gì thì làm. Nhờ có gia đình chống lưng, bắt nạt bạn học còn thiếu sao?

Kiếp trước, bọn họ đã đánh đập để Giang Du Nhiên hả giận, thủ đoạn bắt nạt Sở Tiêu Tiêu còn tàn bạo gấp trăm lần. Những gì họ làm còn quá đáng hơn cô gấp trăm lần.

Hiện tại, cô còn chưa thật sự ra tay, mà họ đã không chịu nổi rồi ư?

Sở Tiêu Tiêu không sợ bọn họ, còn về việc họ có thể mách lẻo với Giang gia, kẻ đau đầu cũng chỉ có Giang Thanh Tước mà thôi. Mơ ước thân thế của cô, thì phải trả cái giá tương xứng. Tốt nhất là kéo Giang gia xuống ngựa, lúc đó cô chắc chắn sẽ ở bên cạnh mà vỗ tay thiệt lớn.

Anh em Giang Du Nhiên lạnh lùng nhìn sự vô tri của Sở Tiêu Tiêu, hy vọng cô tự tìm đường c.h.ế. t mạnh mẽ hơn chút nữa. Tốt nhất là để ba đuổi cô ra khỏi Giang gia, để cuộc sống của gia đình họ có thể trở lại bình yên.

Tuy nhiên, cái gì cần ra vẻ thì vẫn phải ra vẻ, bằng không khi về nhà kiểu gì cũng liên lụy bọn họ, không thể vì Sở Tiêu Tiêu mà phá hủy mối quan hệ giữa họ.

Giang Du Nhiên bước đến đỡ Diệp Tư Tư, lo lắng mở miệng: "Tư Tư, xin lỗi cậu, tớ thay Tiêu Tiêu xin lỗi cậu, cậu đừng chấp nhặt với Tiêu Tiêu, chị ấy vừa mới được đón về Giang gia, từ nhỏ không được giáo dưỡng tốt, rất nhiều thứ cũng đều không hiểu."

Một bên Giang Thành Vinh bất mãn nhìn Sở Tiêu Tiêu: "Sở Tiêu Tiêu, nhanh xin lỗi Diệp Tư Tư đi, nếu vì cô mà ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, ba ba sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Nhà quê đúng là nhà quê, không biết phân nặng nhẹ!"

Hai người mặc dù đều không muốn thừa nhận thân phận của Sở Tiêu Tiêu nhưng những lời Sở Tiêu Tiêu nói sáng nay đã lan khắp trường rồi nếu vậy chỉ cần thẳng thắn thừa nhận thôi, dù sao phủ nhận cũng vô dụng.

Để bảo vệ hình ảnh của mình, Giang Du Nhiên cũng không quên ám chỉ những người khác rằng: Sở Tiêu Tiêu không có giáo dưỡng.

Cô ta nói năng lưu loát, Giang Thành Vinh lại không chút nể nang. Gọi Sở Tiêu Tiêu là "đồ nhà quê", có thể thấy hắn thật sự không xem Sở Tiêu Tiêu ra gì.

Cái miệng của hai người này trước sau như một: thối.

Sở Tiêu Tiêu vừa định phản bác thì Phó Diệc Thần đã kéo cô lùi lại hai bước.

"Tiêu Tiêu, đừng lại gần nữa, mấy đứa này không chỉ thối nát từ trong ra ngoài mà lời nói cũng chua ngoa, bẩn thỉu lắm. Cứ như xông hơi vậy, đến gần quá là dễ dính độc đấy!"

Sắc mặt Giang Du Nhiên và đám người kia giống như bảng màu vậy, vô cùng khó coi.

Sở Tiêu Tiêu cũng phối hợp lùi lại vài bước, che mũi, lạnh lùng mở miệng: "Quả thật rất thối! Đều sắp làm người ta nôn ra mất! Cũng bội phục các người đấy, nếu tôi là các người, nhìn ảnh trên trang web trường, chắc tôi ngại không dám trở lại trường học rồi."

Giang Du Nhiên và đám người kia hận không thể xé nát miệng Sở Tiêu Tiêu. Điều họ không muốn nhắc đến nhất chính là chuyện ngày hôm qua. Trang web trường càng không dám nhìn vào vậy mà lại bị Sở Tiêu Tiêu liên tục nhắc đến.

Vừa đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên đi đến. Mọi người tự giác ngồi trở lại chỗ.

Giáo viên chỉ đơn giản để hai học sinh mới giới thiệu một chút về mình sau đó bắt đầu chính thức vào học.

*Cuộc Đấu Trong WC*

Trận chiến đầu tiên ở trường học, Sở Tiêu Tiêu thắng tuyệt đối.

Cả một buổi sáng, Ninh Nhĩ Mạn và bọn người kia thì thầm to nhỏ. Không cần nghĩ cũng biết là đang bàn bạc làm thế nào để đối phó với cô rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!