Phó Diệc Thần ngước mắt nhìn về phía cô ấy.
Đôi mắt sáng ngời che kín ý cười.
Hắn đứng lên vẫy tay về phía cô: "Tiêu Tiêu... Chỗ này..."
Sở Tiêu Tiêu lòng đầy nghi hoặc, bình tĩnh bước qua.
Trong mắt đều là sự dò hỏi.
Sự xuất hiện của Sở Tiêu Tiêu đã thu hút sự chú ý của cả lớp.
Tâm tư của các bạn học trong lớp khác nhau.
Có ngưỡng mộ, có ồn ào, có trêu ghẹo, có tò mò, và cũng có cả ghen ghét.
Ví dụ như Ninh Nhĩ Mạn.
Sáng nay, cô ta đã nhìn thấy nam sinh này, nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, tim cô ta liền rung động.
Chỉ là, chưa đợi cô ta tiến lên, nam sinh đó đảo mắt đã biến mất tăm hơi.
Ai có thể ngờ bọn họ lại có duyên phận đến vậy, vừa bước vào phòng học đã nhìn thấy hắn.
Vì khuôn mặt đẹp trai, hắn đã gây chú ý cho các nữ sinh trong lớp.
Chỉ là hắn mang vẻ "người sống chớ gần".
Khiến rất nhiều nữ sinh muốn tiến lên làm quen cũng không dám.
Ninh Nhĩ Mạn tự xưng là xinh đẹp, lại là con gái thị trưởng.
Đầy tự tin tiến lên.
"Bạn... bạn học... Tớ là Ninh Nhĩ Mạn, tớ muốn xin cách liên lạc của cậu."
Phó Diệc Thần ngước mắt nhìn cô ta.
Ninh Nhĩ Mạn, hắn biết, bạn tốt của Giang Du Nhiên, người đã làm Tiêu Tiêu không vui hôm qua.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Xấu xí đến mức này, ai cho cô cái dũng khí đó?"
Giọng hắn rất lớn, người trong lớp đều nghe rõ mồn một.
Một câu nói khiến nụ cười trên mặt Ninh Nhĩ Mạn hoàn toàn đông cứng.
Cô là con gái thị trưởng thành phố A.
Học sinh trong trường ai mà không đối xử khách khí với cô chứ?
Ngay cả giáo viên trong trường cũng nể nang cô ta vài phần.
Sắc mặt Ninh Nhĩ Mạn tối sầm: "Cậu nói cái gì?"
Phó Diệc Thần châm biếm lên tiếng: "Đã xấu rồi! Tai còn hơi điếc, đầu óc cũng không được tốt lắm."
Thấy cô ta không lập tức cút đi.
Phó Diệc Thần lập tức bịt mũi, "Cô làm người đi! Hôm qua mới ngã vào hố phân, giờ lại ra đây làm hại người khác, ghê tởm c.h.ế. t đi được hả? Nồng nặc mùi nước phân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!