Giọng Giang Du Nhiên run rẩy, như thể bị vẻ mặt của hắn dọa sợ: "Anh hai, anh đừng giận, chuyện này chắc chắn không phải chị ấy làm đâu, ở đây nhất định có hiểu lầm gì đó. Chờ đến trường chúng ta hỏi chị ấy."
Giang Thành Vinh tức giận đến mức đá một phát vào ghế sau ô tô.
Đầy vẻ tức tối mở miệng: "Không phải cô ta thì còn ai vào đây? Chuyện ở trung tâm thương mại hôm qua chắc chắn cũng là nó làm! Con tiện nhân này! Dựa vào ba thiên vị mà cứ thế muốn làm gì thì làm!"
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Giang Thành Vinh tức giận đến cả người run lên!
Hắn lớn đến vậy còn chưa bao giờ mất mặt đến thế!
Hai tròng mắt Giang Thành Lâm che kín sóng gió dữ dội của sự phẫn nộ. Nếu g.i.ế. c người không phạm pháp, nếu g.i.ế. c người sẽ không bị gì hết thì nhất định hắn sẽ cầm d.a. o đi vào trường học, từng nhát từng nhát đ.â. m c.h.ế. t Sở Tiêu Tiêu! Chỉ có như vậy mới xua tan được lửa giận trong lòng hắn.
Giang Thành Lâm hết lần này đến lần khác hít sâu, hết lần này đến lần khác tự nhủ bản thân cần bình tĩnh. Một lúc lâu sau, cảm xúc của hắn mới khó khăn lắm đè nén xuống được.
Thấy hắn không có bất kỳ hành động quá khích nào, Giang Du Nhiên có chút thất vọng. Cô ta nhịn không được mở miệng: "Anh hai, có lẽ chuyện này thật sự không liên quan đến chị ấy, chị ấy là người từ quê lên, lại không biết giá trị của xe, chắc hẳn đều là hiểu lầm thôi. Chờ đợi đến trường học, anh hãy kiểm soát cảm xúc của mình, tuyệt đối không được xung đột với chị ấy."
Giang Thành Lâm nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Du Nhiên yên tâm, anh hai biết chừng mực, không cần vì anh mà nhọc lòng."
Giang Du Nhiên: "... "
- Tôi cũng không muốn anh có chừng mực! Tôi muốn anh đ.ấ. m c.h.ế. t Sở Tiêu Tiêu cơ!
Xe dừng ở cổng trường. Khi xe vừa dừng lại, liền thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Rất nhiều người cầm điện thoại, sôi nổi chĩa thẳng vào Giang Du Nhiên và bọn họ. Ánh mắt của những người đó mỗi một đạo đều hóa thành lưỡi d.a. o sắc bén, đ.â. m vào n.g.ự. c ba người họ, khiến họ hít thở cũng khó chịu vài phần.
Những người xung quanh cũng không kiêng nể gì, khẽ thì thầm lên:
"Công chúa Thối đến rồi! Bọn họ còn chưa xuống xe, tôi đã ngửi thấy mùi thối rồi."
"Trời có mắt mà, tôi thấy bọn họ nhà Giang gia đã sớm khó chịu rồi! Hôm qua nhìn thấy bọn họ bị đổ phân, tôi tối qua nằm mơ còn cười tỉnh!"
"Hôm qua bị đổ phân, hôm nay xe của thầy Giang cũng bị đổ phân, đúng là... rất có mùi..."
"..."
Lời nói rất khó nghe. Nhưng điều cần đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt.
Giang Thành Lâm và mấy người cùng xuống xe.
Giang Thành Lâm vừa xuống xe liền đi thẳng về phía một cô gái nói to nhất trong đám. Hắn nhìn xuống cô gái đó, quanh thân đều là khí thế lạnh băng. Cô gái đó theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Lắp bắp mở miệng: "Thầy... Thầy Giang..."
"Em rảnh rỗi lắm phải không? Ôn tập xong chưa? Đề làm đủ rồi sao? Thi đại học rất nắm chắc rồi phải không?"
Vừa rồi chính là cô gái này ồn ào lớn nhất, còn gọi Giang Du Nhiên là "Công chúa Thối". Giang Thành Lâm cố ý gây khó dễ cho cô ta. Chất vấn rất lớn tiếng, lời nói sắc bén. Thân phận giáo viên của Giang Thành Lâm đặt ở trước mặt, học sinh đối với giáo viên ít nhiều đều có chút kính sợ tự nhiên.
Trong thời gian ngắn, cô gái đó không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, o lắng đến mức xoắn chặt bộ đồng phục.
"Em... Em..."
"Thầy Giang, thầy làm gì vậy? Đang bắt nạt nữ sinh sao?"
Một giọng nói hài hước vang lên. Trong đám đông tự động nhường ra một lối đi, Sở Tiêu Tiêu thong thả bước đến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nghĩ đến chiếc xe yêu quý của mình, Giang Thành Lâm theo bản năng nắm chặt nắm đấm, trong lòng dấy lên cơn giận ngút trời.
Một bên Giang Thành Vinh vội vàng vỗ vỗ vai hắn, ý chỉ "chỗ này không phải trong nhà". Quan hệ của Giang Thành Lâm và Sở Tiêu Tiêu, hiện tại chính là quan hệ thầy giáo và học sinh, nếu giáo viên động thủ đánh học sinh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!