Sở Tiêu Tiêu khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô ta: "Đừng hòng mà bảo chuyện này không liên quan đến tôi!"
Dứt lời, cô kiêu ngạo xoay người rời đi.
Sao có thể không liên quan được? Giữa họ chỉ có nợ m.á. u phải trả bằng máu! Tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước, sau khi trọng sinh trở về, cô một khắc cũng không dám quên!
Giang Du Nhiên nhìn bóng lưng của cô, trong mắt như có chứa chất độc.
Mấy anh trai muốn an ủi cô ta vài câu.
Giang Thanh Tước lạnh lùng quét mắt nhìn lại: "Tất cả đứng ngây ra đây làm gì? Ăn sáng đi! Đều không cần đi học hay đi làm sao?"
Những người khác không có cách nào, chỉ có thể đi về phía nhà ăn. Sở Tiêu Tiêu đã ngồi sẵn ở bàn cơm và cũng giống như lần trước, vẫn thiếu một chỗ ngồi.
Mấy anh trai theo bản năng nhìn Giang Du Nhiên. Mặc dù cô ta cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình nhưng nụ cười của cô ta rất miễn cưỡng.
Các anh trai đau lòng c.h.ế. t đi được.
Giang Thành Lâm vốn đã một bụng lửa, lúc này càng không thể kiềm chế được cơn giận. Hắn hướng về phía nhà bếp lớn tiếng hô: "Dì Ngô, dì làm việc kiểu gì vậy! Không thấy ở đây thiếu một chỗ sao?"
"Thiếu thì cứ thiếu đi! Anh làm gì mà la lớn thế? Một chút lễ phép và tu dưỡng cũng không có."
- Sở Tiêu Tiêu đặt đũa xuống, nói lớn lên.
Ánh mắt chuẩn xác dừng lại trên người Giang Du Nhiên: "Là tôi bảo dì Ngô dọn đi một chỗ đó, hôm qua không phải đã nói rồi sao? Chỗ này có người dư thừa, nên mới thiếu một chỗ."
Ai đã gây khó dễ cho cô, cô sẽ trả thù lại!
Cô muốn Giang gia vĩnh viễn không có ngày yên bình, muốn họ cả ngày lẫn đêm chịu đựng tra tấn!
Mà đây bất quá mới chỉ bắt đầu!
Người nhà Giang gia đều bị Sở Tiêu Tiêu làm cho tức điên! Họ không hiểu trên thế giới này sao lại có người độc ác như vậy.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt đó của cô, không, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô thôi, cũng làm người ta hận không thể đè cô xuống đánh cho một trận. Nhưng chỉ có thể nhịn, nhịn thêm lần nữa, không còn cách nào khác.
Giang Thanh Tước đối với Sở Tiêu Tiêu cũng đau đầu không thôi. Ông ta vốn tưởng rằng Sở Tiêu Tiêu là một con bé nhà quê rất dễ nắm thóp. Ai dè lại là "đầu gấu" chính hiệu, làm cho trong nhà ồn ào mãi không thôi.
Giang Thanh Tước ngữ khí chậm lại vài phần: "Tiêu Tiêu, chúng ta đều là người một nhà, chuyện như vậy vẫn là không cần làm nữa, tránh bị người ngoài chê cười. Anh trai con và mẹ con, ta sẽ nói chuyện với họ. Con đừng giận nữa."
Sở Tiêu Tiêu nhìn những người này đều đã no rồi!
"Tôi thấy các người mới giống một trò cười hơn đó!". Dứt lời khẽ quét mắt nhìn họ một cái, đứng dậy rời đi ngay lập tức, để lại người nhà Giang gia nhìn nhau.
Bữa cơm sáng này, mấy người Giang gia ăn trong sự bực bội, nuốt không nổi đồ ăn.
Ăn qua loa một lát, mấy đứa nhỏ thì đi học, người lớn thì đi làm.
Giang Du Nhiên và Giang Thành Vinh đều đi học ở trường trung học Thực nghiệm thành phố A, còn Giang Thành Lâm thì là giáo viên ở trường trung học Thực nghiệm thành phố A.
Trước đây đều là Giang Thành Lâm tự mình lái xe đi làm, còn Giang Du Nhiên và Giang Thành Vinh có một tài xế chuyên chở họ đi học và về nhà.
Kiếp trước, Sở Tiêu Tiêu trở về Giang gia nhưng lại không được ngồi xe chung với Giang Du Nhiên và bọn họ, Giang Thành Lâm cũng không muốn chở cô. Sở Tiêu Tiêu chỉ có thể bắt xe buýt đi học mà thời gian ăn sáng của Giang gia đều cố định, cô đi xe buýt thì tất nhiên phải ra khỏi nhà sớm hơn, thành ra Sở Tiêu Tiêu toàn phải tự mua đồ ăn sáng trước cổng trường ăn một mình.
Đãi ngộ khác biệt với Giang Du Nhiên không chỉ một chút. Không coi trọng thì là không coi trọng, không có lời nào ngụy biện được.
Kiếp này, người nhà Giang gia vẫn không chuẩn bị xe hay tài xế cho cô. Nhưng mà không sao hết vì cô đã rời đi trước rồi, "tiện thể" lái luôn chiếc xe của Giang Thành Lâm đi.
Giang Thành Lâm rất thích xe, đây cũng là một trong số ít những sở thích của hắn. Phần lớn tiền của hắn đều dùng vào việc mua xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!