Chương 16: Thắng Tuyệt Đối

Nghe được tiếng Giang Du Nhiên đau đớn kêu la, Giang Thành Lâm cuối cùng cũng không thể kiềm chế được bản thân, giơ tay liền tát về phía mặt Sở Tiêu Tiêu.

Hắn thật sự không thở nổi, quên mất sự đáng sợ của Sở Tiêu Tiêu.

Một bên Giang Thanh Tước muốn ngăn cản, do dự một giây, vẫn lựa chọn bàng quan.

Tính tình Sở Tiêu Tiêu quá tệ, kiêu ngạo ương ngạnh! Thật sự cần phải dạy dỗ một chút. Không dạy dỗ, bất lợi cho việc vận chuyển sau này.

Khóe miệng Sở Tiêu Tiêu nhếch lên một nụ cười châm chọc, một tay bắt lấy tay Giang Thành Lâm, dùng sức kéo sang một bên.

Thay đổi vị trí đứng của hai người, lúc này thân người Giang Thành Lâm đang hướng về phía dưới cầu thang.

Sở Tiêu Tiêu không chút do dự nhấc chân đạp xuống.

Anh em tốt thì nên "có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu", lăn xuống cầu thang cũng phải chỉnh tề.

Ở khúc cua cầu thang, tiếng Giang Du Nhiên kêu thảm thiết liên tục, mấy anh trai không biết cô có bị thương gì khác không, căn bản không dám động vào cô ta. Thấy Du Nhiên kêu ghê quá, chỉ biết gọi 120 cấp cứu.

Giang Du Nhiên vẫn luôn chú ý tình hình của Sở Tiêu Tiêu, nhìn thấy cô nhấc chân đá Giang Thành Lâm, cô ta sợ đến mức lồm cồm bò sang một bên.

Cùng lúc đó, Giang Thành Lâm cũng lăn xuống. Giang Du Nhiên vẫn còn sợ hãi, suýt chút nữa cô ta đã bị đè trúng.

Mấy anh trai vẻ mặt ngơ ngác nhìn Giang Du Nhiên vừa giây trước còn kêu thảm thiết liên tục, giây sau đã nhanh nhẹn lăn sang một bên.

120 cũng đã gọi, giờ xem ra cô có vẻ không có gì nghiêm trọng.

Hành vi vừa rồi hoàn toàn là phản ứng bản năng. Lúc này Giang Du Nhiên cũng có chút ảo não. Cô ta bất chấp nhiều như vậy, lại bò đến gần Giang Thành Lâm, lo lắng nói: "Anh hai, anh sao rồi? Anh có khỏe không? Có chỗ nào đau không?"

Vợ chồng Giang Thanh Tước cũng đồng thời chạy xuống.

Cố Mạn Nhân đau lòng c.h.ế. t đi được.

Trong mắt đều là lo lắng: "Thành Lâm, con đau chỗ nào? Nói cho mẹ biết."

Chưa đợi Giang Thành Lâm trả lời, Cố Mạn Nhân lại nói: "Thành Lâm, mẹ đã gọi 120 rồi, con ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ đến ngay thôi."

Giang Thành Lâm nằm trên mặt đất không hé răng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Thanh Tước, giọng nói tràn đầy oán niệm.

"Ba, ba thấy đó không? Sở Tiêu Tiêu không những dám động thủ với con và em gái, còn dám động thủ với mẹ. Ba mà kiên trì giữ cô ta ở Giang gia, nhà chúng ta sau này sẽ không có ngày nào yên ổn."

Nếu đã té xuống, phải tận dụng lợi ích tối đa từ chuyện này.

Hắn đương nhiên rất muốn nhảy dựng lên đánh Sở Tiêu Tiêu một trận cho hả giận, cũng muốn báo thù cho Du Nhiên, nhưng hắn không thể không chấp nhận một sự thật, giá trị vũ lực của Sở Tiêu Tiêu cao hơn hắn quá nhiều.

Cho nên, điều hắn có thể làm, chính là hy vọng ba mình có thể đuổi Sở Tiêu Tiêu ra khỏi Giang gia.

Vĩnh viễn trừ hậu họa!

Gân xanh trên trán Giang Thanh Tước giật giật, Sở Tiêu Tiêu lần này thật sự là quá đáng. Ngay trước mặt ông mà còn dám càn rỡ như vậy.

Kiêu ngạo, bất hảo bất kham như thế, ngày nào đó làm sao có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời mình?

Hai tròng mắt ẩn chứa sự phẫn nộ nồng đậm, Giang Thanh Tước hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Sở Tiêu Tiêu đang đứng trên cầu thang.

Sở Tiêu Tiêu nhìn xuống ông ta, hai người ánh mắt giao nhau. Ánh mắt cô quá mức sắc bén, làm Giang Thanh Tước dâng lên một cảm giác khiếp sợ, hắn theo bản năng muốn tránh ánh mắt Sở Tiêu Tiêu, không muốn đối mặt.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại cảm thấy vô cùng hoang đường, hắn sao có thể bị một cô bé con hù dọa.

Ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Sở Tiêu Tiêu, tức muốn hộc m.á. u mở miệng: "Sở Tiêu Tiêu, con lập tức cút xuống đây cho ta!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!