Giang Thành Lâm hận sắt không thành thép mở miệng: "Du Nhiên, em chính là quá thiện lương!"
Hắn nhìn về phía vợ chồng Cố Mạn Nhân: "Ba mẹ, lần này mọi người cũng không thể dễ dàng buông tha Sở Tiêu Tiêu."
Chỉ dăm ba câu, Sở Tiêu Tiêu đã bị định tội!
Du Nhiên thiện lương như vậy, hắn cần phải nhanh chóng giải quyết Sở Tiêu Tiêu mới được. Không thể để Du Nhiên chịu ủy khuất.
Cố Mạn Nhân vốn đã vô cùng bất mãn với Sở Tiêu Tiêu, oán khí tích tụ trong lòng cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Con gái mà bà ta nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể để Sở Tiêu Tiêu bắt nạt như vậy?
Cố Mạn Nhân bước mấy bậc thang, không nói hai lời, giơ tay tát vào mặt Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu có thể rõ ràng nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo trên mặt bà ta cùng với ánh mắt oán hận đó. Ánh mắt đó và ánh mắt nhìn kẻ thù không có gì khác nhau, kiếp trước mình sao lại không hề phát hiện ra.
Sở Tiêu Tiêu bắt lấy tay bà, trở tay, tát một cái vào mặt Cố Mạn Nhân. Oán hận của kiếp trước và kiếp này, Sở Tiêu Tiêu ra tay vô cùng mạnh, lòng bàn tay âm ỉ đau.
Tiếng "bốp" vang lên dữ dội, mặt Cố Mạn Nhân sưng lên một cục, dấu bàn tay in rõ mồn một.
Mọi người ở đó đều ngây dại.
Không ai nghĩ rằng Sở Tiêu Tiêu lại táo tợn đến thế, động thủ với bọn họ thì thôi đi, thế mà còn dám động thủ với chính mẹ mình. Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, bọn họ thật sự không thể tin được.
Giang Du Nhiên trong lòng mừng như điên, nếu không phải tình huống không cho phép, cô còn muốn cười phá lên.
Cứ làm loạn đi, làm loạn càng lớn càng tốt, tốt nhất là đuổi Sở Tiêu Tiêu ra khỏi nhà, vĩnh viễn đừng bao giờ trở về.
Cố Mạn Nhân ôm lấy mặt mình, vẻ mặt không thể tin được, trong mắt đều là kinh ngạc: "Mày... Mày dám đánh tao?"
Sở Tiêu Tiêu trở ta, giáng thêm một bạt tai nữa, lần này lực còn mạnh hơn lúc nãy, đến mức khiến Cố Mạn Nhân ngã xuống đất.
Sở Tiêu Tiêu nhìn xuống bà: "Trước đây tôi không cha không mẹ tôi còn không chịu một chút ủy khuất nào, người nào đánh tôi thì cỏ trên mộ đã cao mấy mét rồi, bà dựa vào cái gì mà cho rằng mình có tư cách đánh tôi?"
"Tao là mẹ mày! Mày sao có thể đánh tao! Mày không sợ bị sét đánh c.h.ế. t sao?"
- Cố Mạn Nhân buông lời chửi rủa, hận ý trong mắt nồng đậm vô cùng.
Sở Tiêu Tiêu cười nhạo một tiếng, cứ như thể nghe được trò đùa lớn nhất thế gian vậy.
Trên mặt là sự châm chọc không hề che giấu: "Bà là mẹ tôi? Xin hỏi bà Cố Mạn Nhân đây, bà đã nuôi tôi một ngày nào chưa? Bà đánh mất con gái mình mới đáng bị sét đánh c.h.ế. t chứ!"
Sở Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, giơ tay chế trụ cằm bà ta, lực trong tay dần dần tăng thêm, giọng nói âm trầm, lạnh lẽo: "Bà bây giờ còn có thể hít thở được, nên tự cảm thấy may mắn đi."
Dứt lời, cô còn không quên giơ tay vỗ một cái vào đầu "heo" của Cố Mạn Nhân.
Bà ta đau đến mức kêu oai oái, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô biên.
Vừa nãy, bà ta thật sự rất muốn đánh trả, nhưng ánh mắt của Sở Tiêu Tiêu quá mức khủng khiếp, làm bà ấy đột nhiên lại thấy sợ hãi.
Điều này làm Cố Mạn Nhân vô cùng bực bội.
Giang Du Nhiên bất chấp cơn đau của bản thân, vội vàng đỡ Cố Mạn Nhân đứng dậy, vành mắt đỏ hoe, vô cùng đau lòng mở miệng: "Mẹ ơi, mẹ sao rồi? Mẹ có sao không? Mặt mẹ... Mặt mẹ sưng lên rồi?"
Cô nâng tay lên, muốn vuốt ve mặt Cố Mạn Nhân, nhưng sợ bà đau lại vội rụt về. Nước mắt Giang Du Nhiên đã rơi xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Sở Tiêu Tiêu ở một bên, lớn tiếng chất vấn: "Sở Tiêu Tiêu! Cô đối xử với tôi thế nào cũng không sao, là tôi nợ cô, cô có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi mà tới! Nhưng cô sao có thể đối xử với mẹ như vậy. Cô sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Cô thật sự quá đáng."
Giọng Giang Du Nhiên kéo suy nghĩ của bốn anh trai Giang gia trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!