Ngay trong khoảnh khắc Phó Diệc Thần còn đang do dự, Sở Tiêu Tiêu đã đưa tay ôm lấy cổ anh, không cho anh một cơ hội thoái lui nào.
Lần nữa, cô chủ động hôn lên môi anh, dùng hành động để thể hiện thái độ của mình.
Cô cảm thấy, mối quan hệ của hai người đã đến lúc có thể tiến thêm một bước.
Anh đã ở bên cô nhiều năm như vậy, chính cô cũng đã thừa nhận tình cảm này từ lâu.
Phản ứng lần này của Sở Tiêu Tiêu nằm ngoài dự đoán của Phó Diệc Thần, nhưng anh hiểu rất rõ — chính vì hiểu nên đầu óc anh như rơi vào khoảng trống, thân thể lại phản ứng nhanh hơn một bước.
Anh đáp lại nụ hôn ấy.
Cả hai đều không có kinh nghiệm, nên đều rất căng thẳng.
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, đến cuối cùng…
Tất cả bình tĩnh đều tan vỡ.
Thất bại.
Sau một hồi lúng túng, hai người mới dần hiểu ra...
Tưởng rằng sắp sửa bước vào một khoảnh khắc mỹ diệu, ai ngờ lại đau đến mức suýt nữa khiến cô bật khóc.
Sở Tiêu Tiêu trừng to mắt.
Sao lại đau như vậy?
Phó Diệc Thần cũng bị cô làm cho hoảng hốt...
Không khí trong phòng trở nên có phần ngột ngạt.
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy anh, kéo lại gần.
Cả hai ôm chặt nhau, tránh ánh mắt của đối phương.
Cùng ngẫm lại chuyện vừa rồi, liệu có phải đã làm sai bước nào?
Hơn mười phút sau, Phó Diệc Thần khẽ cất tiếng, giọng rất nhỏ:
"Tiêu Tiêu... chúng ta thử lại lần nữa được không..."
Anh không cam lòng kết thúc như vậy.
Đây là một sự sỉ nhục!
Sở Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, hai người bắt đầu lại từ đầu.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này cả hai đều thấy có chút áp lực, hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May là cuối cùng mọi thứ đều thuận lợi.
Sở Tiêu Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, không còn cảm giác như vừa nãy.
Phó Diệc Thần rất dịu dàng, cẩn thận từng chút một.
Không dám quá mức hấp tấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!