Sở Tiêu Tiêu định chụp ảnh chiếc thẻ ngân hàng trống trơn để gửi cho Giang Thành Vinh.
Số tiền 110 triệu trong đó là do ba nhà họ Quý cho cô từ , cô đụng tới một xu.
nghĩ thì con đó quá lớn, dễ khiến nghi ngờ. Cô bèn chọn một thẻ khác chỉ năm mươi triệu, chụp ảnh dư gửi .
Giang Thành Vinh bức ảnh đó xong, giật bật dậy.
Giang Du Nhiên thể nhiều tiền như ?
Nghĩ tới thời gian bản sống khổ sở đến thế nào, lửa giận trong lòng dâng cao.
Hắn lập tức nhắn cho Giang Du Nhiên:
"Giang Du Nhiên, tao thật ngờ mày là loại như ! Mày từng tiền mà đưa cho tụi tao một đồng! Mày quên ai nuôi mày lớn ? Bao nhiêu năm nay là Giang gia nuôi mày!"
"Tao nhắn cho mày bao mày đều trả lời! Đó là tiền của Giang gia tụi tao! Mày còn là hả???"
"Mày tụi tao gần đây sống thế nào ? Một mày trốn ngoài ăn sung mặc sướng! Tao cần mày trả hết, nhưng ít nhất chia tụi tao một nửa, nếu thì đừng trách tao khách sáo!"
Giang Thành Vinh càng nhắn càng giận. Nếu vì Giang Du Nhiên, bọn họ đến mức đắc tội Sở Tiêu Tiêu đến mức , Giang gia cũng đến nỗi rơi tình cảnh tan nát như hiện tại.
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu lúc Giang Du Nhiên mặt, chắc chắn tát cô .
Sở Tiêu Tiêu đoạn tin nhắn màn hình, thể cảm nhận rõ ràng cơn giận của xuyên qua từng con chữ.
Một lúc , cô mới từ tốn nhắn :
"Anh năm, thể em như ? Anh em chịu khổ mà… Số tiền đó là em dành dụm để dùng về . Anh năm, đổi . Anh từng , cho dù chuyện gì xảy thì em vẫn là đứa em gái thương nhất… bây giờ, còn là năm của em nữa."
Gửi xong tin nhắn, cô thẳng tay chặn luôn Giang Thành Vinh.
Phó Diệc Thần thấy tâm trạng cô , liền vòng tay ôm eo cô, ánh mắt hai chạm .
Anh hỏi:
"Trúng ? Sao vui thế?"
Sở Tiêu Tiêu gật đầu liên tục:
"Còn vui hơn trúng nữa cơ."
Cô thể tưởng tượng Giang Thành Vinh bây giờ đang tức đến mức nào.
Ngày mai là ngày thi đại học, cô cố tình khiến tâm trạng sụp đổ. Không chỉ , cô còn chuẩn cho Giang Thành Vinh một "món quà lớn".
Kiếp , cô từng định khi thi đại học sẽ rời khỏi nhà họ Giang nhưng Giang Thành Vinh giấu giấy báo dự thi của cô, khiến cô lỡ giờ thi.
Trưa hôm đó, còn bỏ thuốc cơm khiến cô ngủ mê man, bỏ lỡ kỳ thi.
Khi , cô thực sự tuyệt vọng.
Vì cô tha cho Giang Thành Vinh đến tận bây giờ? Chính là vì hôm nay.
Sở Tiêu Tiêu cũng ôm lấy eo Phó Diệc Thần, nghiêm túc :
"Phó Diệc Thần, cảm ơn ."
Cảm ơn luôn bên cô suốt bao năm, hỏi lý do, phán xét đúng sai, chỉ đơn giản là về phía cô vô điều kiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!