Có một lần Lộ Niên Niên không cẩn thận vẽ lên một chút bị Hứa Lễ nhìn thoáng qua, cái nhìn kia khiến cô cảm giác Hứa Lễ muốn diệt khẩu cô.
Nói tóm lại, con người Hứa Lễ có chút cố chấp đến bệnh hoạn.
Bất kể là đối với con người hay là chuyện gì đều cố chấp làm cô không biết nên đánh giá thế nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô thích loại cố chấp này.
Suy nghĩ, Lộ Niên Niên gật đầu:
Sau đó thì sao?
Cô hỏi Uông Trân:
"Hai ngày trước cậu ấy nổi điên hả?"
Uông Trân:
"Cậu ta chạy tới sau chị."
Chị ấy nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cũng không biết nên đánh giá thế nào.
Lộ Niên Niên nhìn bộ dáng khó tả của chị ấy, suy đoán nói:
"Cậu ấy không làm khó bác sĩ đấy chứ?"
Không có.
Uông Trân nói:
"Nhưng lúc cậu ta tới, chị cảm thấy nhiệt độ hành lang giảm xuống mười độ, nếu không phải chị biết mình đang ở trấn Khê Thủy, thiếu chút nữa chị cho rằng mình đang ở Siberia rồi đấy."
Lộ Niên Niên: …
Còn nữa.
Uông Trân nói:
"Lúc em kiểm tra xong được đẩy ra."
Chị ấy dừng lại:
"Dáng vẻ Hứa Lễ kìm chế hôn em khiến chị và Hạ Lỵ chết đứng luôn đấy."
Hứa Lễ kìm chế hôn Lộ Niên Niên, anh rũ mắt nắm chặt hai tay, có loại cảm giác muốn hôn nhưng lại không đành lòng chạm vào.
Lúc đó có hôn được hay không, chính Uông Trân cũng không xác định được.
Dù sao chị ấy cảm thấy có, nhưng Hạ Lỵ nói không có. Môi Hứa Lễ chỉ là lướt qua trán của cô, kìm chế rời đi. Sau đó lúc bế cô lên giường, anh luôn trầm mặc ở bên cạnh, y tá bị anh dọa sợ tới run lẩy bẩy.
Uông Trân đoán nếu không phải Hứa Lễ sợ làm đau cô, anh sẽ muốn tự làm, bởi vì anh cảm thấy những người khác chăm sóc Lộ Niên Niên không tốt.
Lộ Niên Niên trợn tròn mắt:
"Cậu ta còn lén hôn em hả?"
Uông Trân:
"Đây là trọng điểm hả?"
Lộ Niên Niên ngượng ngùng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!