Chương 8: Tam đệ

"Ngọt quá?" Tô Liên Y ngẩn người.

Người đàn ông không thèm nhìn nàng nữa, chỉ cúi đầu rót nước từ ấm trà ra uống, cố gắng rửa trôi vị ngọt vẫn còn vương trong miệng. Thế nhưng vừa định chạm tay vào ấm, đã bị Tô Liên Y nhanh tay giật mất.

Nàng nghiêm giọng, lời nói bật ra tự nhiên, chẳng kịp suy nghĩ: "Buổi sáng bụng rỗng mà uống trà, không những hại dạ dày mà còn ảnh hưởng xấu đến thần kinh. Huống hồ đây lại là trà để qua đêm, càng không được uống."

Lời vừa dứt, chính Tô Liên Y cũng ngẩn ra. Đối diện một kẻ mà nàng còn chưa rõ là bạn hay thù, quản chuyện này chẳng phải dư thừa lắm sao?

Nhưng hối hận cũng vô ích, đã lỡ miệng thì chẳng rút lại được. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng do cái "bệnh nghề nghiệp" kiếp trước còn chưa bỏ được mà thôi.

Nàng ôm ấm trà đi thẳng vào bếp, đổ hết chỗ trà cũ còn sót lại, móc sạch bã trà trong ấm, rồi đổ nước sôi mới vào. Làm xong, nàng bưng trở ra, rót cho hắn một chén đầy, đặt xuống trước mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Xin lỗi nhé, ta quên mất đa phần nam nhân không thích ăn đồ ngọt. Nhưng đường cũng là thứ tốt để bổ sung năng lượng. Tiền trong nhà bị ta tiêu hết là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm và kiếm lại cho bằng được. Bánh khoai lang này… ngươi đành ăn tạm vậy, cứ uống thêm nước cho đỡ ngọt."

Trải qua những chuyện kinh ngạc từ đêm qua đến sáng nay, người đàn ông nghe nàng nói vậy cũng không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Hắn chỉ lặng lẽ cầm lấy chiếc bánh khoai lang, thứ đồ ăn kỳ lạ mà nàng gọi là bánh khoai lang, rồi tiếp tục ăn.

Nhìn dáng vẻ của hắn thì biết ngay hắn chẳng thích món này chút nào. Vậy mà vẫn nuốt gọn một chiếc bánh, uống cạn một chén nước lớn, rồi lại lặng lẽ ăn tiếp chiếc thứ hai. Từ đầu đến cuối, ngoài lần nhíu mày lúc ban đầu, hắn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Tô Liên Y cũng cầm lấy một chiếc bánh khoai lang, bắt đầu ăn. Thật ra nàng còn đói hơn hắn nhiều. Tối qua chỉ uống được một bát canh, suốt đêm lại không ngủ mà làm việc quần quật, sức lực đã cạn kiệt từ lâu. Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm kiệt sức ngã quỵ, nhưng với nàng thì vẫn chịu được. Chắc do làm bác sĩ nhiều năm đã rèn cho nàng quen với nhịp sống căng như dây đàn này: ăn, ngủ, thậm chí sống gần như toàn bộ trong bệnh viện.

Chính nhờ sự liều mạng đó, nàng đã gặt hái được thành tựu trong chỉ năm ngắn ngủi mà người khác phải mất cả chục năm, thậm chí cả đời mới có thể đạt được.

Chỉ tiếc rằng… cuối cùng nàng lại chết một cách lãng xẹt như vậy…

Nghĩ đến cái chết của bản thân, sóng lòng Tô Liên Y khẽ gợn lên, nét bình tĩnh vốn có cũng theo đó mà dao động. Nàng đặt nửa chiếc bánh khoai lang xuống, cầm chén nước nóng lên, chậm rãi uống từng ngụm để bình tĩnh lại.

Đã được sống lại, thì mọi chuyện trong quá khứ nên buông bỏ thôi.

Người đàn ông ăn xong, chẳng nói một lời, liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Bên cạnh cổng sân đặt mấy món nông cụ, trông nặng nề cồng kềnh, vậy mà vào tay hắn lại nhẹ như không, chẳng khác gì nhặt một cọng rơm.

Tô Liên Y nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần ngoài cổng sân, hàng mày khẽ nhíu lại, trong đầu vẫn quẩn quanh nghi vấn ban nãy. Chỉ qua chuyện nhẫn nhịn ăn đồ ngọt cũng đủ thấy khả năng chịu đựng của người đàn ông này mạnh đến mức nào. Loại nhẫn nhịn này, ngoài số ít người bẩm sinh đã vậy, thì phần lớn đều được rèn giũa qua huấn luyện khắc nghiệt. Rốt cuộc hắn là ai? Thân phận thực sự là gì? Và mục đích hắn tiếp cận nàng là gì?

Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu đuổi người đàn ông này ra khỏi nhà, lỡ như chọc giận hắn, liệu có bị hắn trở mặt hãm hại không? Hay là nói hết chuyện này cho cha ruột của thân xác này — Tô Phong? Thôi bỏ đi, với bản lĩnh của Đại Hổ, chưa chắc hắn lộ sơ hở, mà kẻ bị lộ trước e rằng lại là nàng, Tô Liên Y này.

Sau khi thu dọn bát đũa xong, mặt trời đã vượt qua tầng mây, treo lưng chừng giữa bầu trời. Cái se lạnh của buổi sớm đã tan biến, ánh nắng trải xuống khắp sân, đem theo hơi ấm dễ chịu, thoáng chốc xua đi mệt mỏi.

Nàng dụi dụi mắt, vô thức giơ tay lên nhìn, vừa nhìn xong liền giật mình thót tim. Không biết dính từ lúc nào, trên tay nàng lại lấm tấm vệt đỏ. Chẳng lẽ bị thương ở đâu rồi sao?

Nàng lao vội vào phòng soi gương, vừa nhìn liền nổi hết da gà. Thì ra là phấn trắng với son hồng trên mặt nguyên chủ, sau một đêm đẫm mồ hôi, giờ đã lem nhem loang lổ chẳng khác gì mặt hề. Lại nhìn mái tóc, từng lọn bết lại, xõa lòa xòa trên gương mặt tròn trịa, trông xấu đến mức không thể tả. Phối hợp thêm những cái mụn mủ đỏ ửng viền trắng chi chít trên mặt, Tô Liên Y chỉ biết khâm phục khả năng nhẫn nhịn của người đàn ông kia:

nhìn bộ dạng "cực phẩm" thế này mà vẫn có thể cắn răng nuốt nổi mấy miếng đồ ngọt mình ghét cay ghét đắng. Thật sự đáng nể!

Bộ quần áo ngoài cùng trên người nguyên chủ nhìn qua thì khá sạch sẽ, rõ ràng là bộ mới mua, chắc là để diện khi tới gặp nhị công tử Lý gia, người tình trong mộng của nàng ta. Nhưng vừa vén lớp áo ngoài ra, Tô Liên Y suýt nữa thì nôn tại chỗ: lớp áo lót bên trong bẩn thỉu đến kinh khủng, mồ hôi, bụi bặm, cả vết ố vàng loang lổ… bốc lên mùi chua hôi không thể tả.

Nàng chẳng còn kiên nhẫn, cũng chẳng còn sức để đun nước tắm. Thôi thì có gì dùng nấy. Nàng ra sân, múc nốt chút nước còn sót lại dưới đáy chum, đổ hết vào thùng tắm rồi cắn răng trút sạch quần áo, lao thẳng vào làn nước lạnh buốt.

Tô Liên Y thực sự không dám soi mình thêm giây nào nữa, chỉ sợ nhìn thêm chút nào lại bị chính thân thể mới này làm cho ghê tởm muốn ói.

Thân hình này tuy béo nhưng da dẻ lại trắng trẻo, mềm mịn như da em bé, coi như trong cái rủi còn có cái may.

Dốc sạch chút sức lực cuối cùng, Tô Liên Y gắng gượng kỳ cọ toàn thân cho thật sạch sẽ. Xong rồi, nàng lại vốc một nắm to bột bồ kết, ra sức vò đầu rửa tóc. Từng vệt nước đen sì theo mái tóc dài mềm mại chảy xuống thùng tắm, thứ nước lúc đầu còn trong vắt, giờ thì đục ngầu, nhìn mà chỉ muốn vứt cả thùng đi.

Dùng khăn lau khô người, thay một bộ đồ lót sạch sẽ xong, nàng có cảm giác như mình vừa được tái sinh.

Chăn gối trên giường đã được thay bằng bộ mới giặt đêm qua, cửa sổ mở toang, cả căn phòng thoáng đãng, sạch sẽ, tràn đầy mùi nắng.

Nhắm mắt lại, bao nhiêu hoảng sợ và mệt mỏi tích tụ suốt hai ngày qua ập đến khiến đầu óc choáng váng. Gần như ngay khi mí mắt vừa khép lại, Tô Liên Y đã chìm vào giấc ngủ mê man.

Cuộc sống nơi đồng quê vô cùng yên tĩnh và dễ chịu. Ban ngày, cả thôn làng chìm trong tĩnh lặng, thi thoảng mới thấy vài đứa trẻ chạy nhảy nô đùa ngoài đường, tiếng cười trong trẻo vang vọng theo bước chân chúng, xa dần rồi tan biến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!