Ban đầu Tô Liên Y chỉ định giặt vài bộ quần áo để thay trong mấy ngày tới. Nào ngờ, nàng đã giặt sạch toàn bộ đống chăn chiếu, quần áo bẩn chất đầy sân từ lúc nào.
Làm nhiều thành quen, Tô Liên Y dần dần cũng nắm được chút kỹ năng giặt giũ. Thật ra đã mấy năm rồi nàng không tự tay giặt quần áo. Một phần vì công việc bận rộn, phần khác là nhờ có thiết bị hiện đại mang tên máy giặt.
Thực tế chứng minh rằng, cho quần áo ngâm trong chậu gỗ với bột bồ kết rồi dùng chân giẫm đạp, quả là một cách giặt vừa tiết kiệm sức lại vừa hiệu quả. Nguyên lý hoạt động cũng giống như dùng chày đập lên quần áo, hoặc tương tự như chiếc máy giặt lồng ngang hiện đại vậy.
Làng Tô gia nằm ở phương Bắc, khí hậu khô ráo, lại đang độ cuối xuân đầu hạ, chỉ một đêm mà mấy mẻ quần áo giặt đầu tiên đã gần như khô ráo.
Trời còn chưa hửng hẳn đã có vài con gà trống cất tiếng gáy báo sáng. Lúc này, mặt trời bắt đầu nhô lên, đàn gà gáy càng lúc càng rộn rã.
Người đàn ông thức dậy, trên người vẫn mặc bộ quần áo đã thay từ tối qua. Bộ này cũng bẩn chẳng kém gì, nhưng dù sao cũng còn sạch sẽ hơn đồ mặc lúc làm việc ban ngày, ít ra không dính bùn đất.
"Chào buổi sáng."
Tô Liên Y đang dừng động tác tập buổi sáng ở giữa sân, mỉm cười chào người đàn ông vừa thức dậy.
Người đàn ông ngước mắt lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đồng tử lại đột nhiên giãn ra.
Chỉ thấy trong sân, dây phơi giăng ngang dọc khắp nơi, trên đó treo đầy quần áo, chăn màn đủ màu sắc. Dưới làn gió sớm, chúng tung bay phấp phới, rực rỡ chẳng khác nào những lá cờ đang phất phới giữa trời.
Tất cả những thứ này… đều do người phụ nữ trước mặt hắn làm sao!?
Ánh mắt sắc như dao của hắn khóa chặt trên người nàng, khóe mắt thoáng hiện vẻ khó tin, lại ẩn sâu một tia phức tạp khó tả.
Người phụ nữ trước mặt hắn vẫn mập mạp như trước, mái tóc dài vốn đã bết dầu, giờ vì mồ hôi mà càng dính thành từng lọn rủ xuống gương mặt tròn trịa. Hôm qua mặt nàng trắng bệch, vì bôi quá nhiều phấn son, giờ lớp son phấn đã lem nhem: chỗ thì trắng bệch, chỗ lại đỏ lòm, loang lổ chẳng ra sao.
Vẻ ngoài vẫn thế, ngay cả những mụn nhỏ trên mặt cũng không thiếu một cái, nhưng đôi mắt kia… lại trong sáng lạ thường, tựa như suối nguồn dưới ánh trăng, vừa rõ ràng dễ nhìn thấu, vừa sâu đến mức khó dò đáy.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mà nàng cũng chẳng né tránh, ngược lại bình thản đối diện. Ánh mắt thản nhiên, tựa như đang cân đo hắn từ trong ra ngoài.
Nàng không nói ra, nhưng không có nghĩa là không nhận ra điều đó. Người đàn ông được gọi là Đại Hổ này, căn bản chẳng hề khờ khạo chút nào. Không những không ngốc, mà e rằng thân phận còn chẳng tầm thường.
Khí thế và ánh mắt của một người là thứ khó mà giả vờ được. Mà hắn có sát khí lạnh lẽo và áp lực vô hình toát ra đủ để chứng minh hắn không phải kẻ tầm thường.
Sát thủ? Thích khách? Hay là một ai còn nguy hiểm hơn thế?
Đôi mắt tròn xoe của Tô Liên Y hơi nheo lại, hàng mi dày khẽ phủ xuống, che đi ánh nhìn trong veo, chỉ để lộ ra tia nghi hoặc nơi đáy mắt.
Một kẻ có bản lĩnh như vậy, đầu óc rõ ràng không tầm thường, sao lại cam tâm tình nguyện làm kẻ ở rể, lại còn bị coi như nô lệ của một cô nàng béo lười chứ?
Nếu nói hắn làm vậy để trả ơn cứu mạng của Tô Phong, nàng tuyệt đối không tin.
Khả năng duy nhất có thể giải thích, chính là hắn đang mượn thân phận này để che giấu tai mắt thiên hạ!
Vẻ nghi hoặc nơi khóe mắt biết mất trong nháy mắt, gương mặt vừa còn nghiêm nghị lập tức được thay thế bằng nụ cười dịu nhẹ.
"Đại Hổ, thay bộ quần áo bẩn trên người ra đi, ở đây có bộ ta mới giặt sạch xong."
Nói xong, nàng chẳng để ý đến phản ứng của hắn, tự nhiên đi thẳng đến chỗ dây phơi ở góc ngoài cùng sân, lấy xuống một bộ áo quần ngắn màu xanh lam sẫm, rồi xoay người đưa cho hắn.
Người đàn ông nhìn Tô Liên Y một cái thật sâu, rồi lặng lẽ nhận lấy bộ quần áo, xoay người trở vào phòng để thay.
Dưới ánh nắng sớm ngoài sân, Tô Liên Y vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng trong đầu thì suy nghĩ xoay vòng như chong chóng.
Nàng cũng không rõ việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai, liệu ngay từ đầu có nên tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ lưu manh, chua ngoa của "Tô Liên Y" trước kia hay không. Nhưng... nghĩ đến chuyện lão Mã kia nói, như thường hay bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp dân làng, nàng thực sự không thể giả vờ làm kẻ xấu được.
Cứ ngỡ rằng chỉ cần rời khỏi Lý phủ là sẽ yên ổn, nào ngờ hiểm họa lớn nhất lại đang ở ngay trong chính căn nhà này.
Người đàn ông tên Đại Hổ kia, sát khí ẩn sâu trong người hắn khiến nàng nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Cứ như thể bản thân đang phải sống chung dưới một mái nhà với một con dã thú ăn thịt người, chỉ bất cẩn một chút thôi cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!