Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

Tô Liên Y chỉ sững sờ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng đưa tay cầm chiếc bát trống trước mặt người đàn ông, dịu giọng nói: "Làm việc xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, ta múc đồ ăn cho ngươi."

Nói xong, nàng cũng chẳng đợi hắn phản ứng, xoay người đi thẳng vào bếp.

Trong bếp, Tô Liên Y vừa múc đồ ăn vừa nhớ lại hình ảnh khi nãy.

Khuôn mặt hắn có đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, hốc mắt sâu, đôi mày rậm như lưỡi kiếm kéo dài về phía thái dương. Chỉ xét đường nét thì đúng là diện mạo của một nam nhân tuấn tú. Nhưng vấn đề lại nằm ở làn da, cũng chính là lý do khiến nàng vừa rồi kinh ngạc đến vậy.

Trên mặt Đại Hổ chi chít những vết loét, từng lớp chồng lên nhau, lan khắp gương mặt đến mức không còn lấy một tấc da nào lành lặn. Những vết loét đỏ au, có cái còn rỉ mủ, nhìn vừa ghê rợn vừa đáng sợ.

Nếu nàng nhớ không lầm, thứ mụn nhọt này rất có khả năng là bệnh mụn rộp, một dạng bệnh ngoài da ác tính, nguyên nhân chủ yếu là do hệ miễn dịch suy yếu nghiêm trọng. Chính vì thế, bệnh này rất khó chữa, lại dễ di truyền, nếu phát nặng còn có thể đe dọa đến tính mạng.

Nàng vốn là bác sĩ chuyên về thần kinh, chứ không phải bác sĩ da liễu. Tuy thời còn học y cũng từng được học qua vài ca bệnh về da liễu, nhưng chưa từng nghiên cứu sâu. Điều duy nhất khiến nàng nhớ kỹ về mụn rộp là bởi nó thuộc dạng bệnh ngoài da rất nghiêm trọng.

Đột nhiên, Tô Liên Y khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ, lắc lắc đầu. Lại mắc cái tật nghề nghiệp rồi, cứ nhìn thấy triệu chứng bệnh là lại không kìm được mà phân tích. Nhưng nàng đã thề, kiếp này tuyệt đối sẽ không hành y nữa.

Nàng hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng: từ nay về sau, không được phép chẩn bệnh nữa.

Bưng bát canh bột báng nóng hổi vào phòng, ánh mắt nhìn Đại Hổ giờ đã bình thản, thậm chí còn kèm theo một nụ cười dịu nhẹ: "Đại Hổ, trong nồi còn ít nữa, nếu ăn chưa đủ, lát nữa ta sẽ múc thêm cho ngươi."

Người đàn ông kia cuối cùng cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc: Tô Liên Y hôm nay, quả thật rất khác thường!

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không bao giờ đối xử hòa nhã với hắn như thế, thậm chí chưa từng dám nhìn thẳng vào mặt hắn lấy một lần. Nàng còn luôn miệng khăng khăng cho rằng mấy cái mụn trên mặt mình là do hắn lây sang, có một thời gian, đến cái sân cũng cấm tiệt hắn bước vào.

Liên Y đặt bát xuống trước mặt hắn, rồi chỉ vào đĩa rau ở giữa bàn, dịu giọng nói: "Ăn chút rau nữa đi."

Người đàn ông ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, sau đó gắp vài lá rau đã rưới nước sốt mè đưa vào miệng. Lập tức, vị thanh mát của rau quyện với hương béo ngậy của sốt mè lan tỏa, hương vị vừa lạ vừa ngon.

Hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn cứ ngỡ cái món trộn bột báng lẫn nước kia chỉ là "cám heo" mà Tô Liên Y tùy tiện quăng vào nồi, nào ngờ lại ngon đến vậy. Cứ tưởng nàng không biết nấu nướng, ai dè mấy lá rau luộc chan sốt đơn giản thế mà cũng khiến người ta thấy ngon miệng lạ thường.

Liên Y cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn, nàng cũng đã đói lắm rồi, thế nhưng dáng ăn lại vô cùng từ tốn, nhẹ nhàng.

Người đàn ông vừa ăn, vừa kín đáo quan sát người phụ nữ ngồi đối diện, trong lòng càng lúc càng đầy nghi hoặc… đây thật sự là Tô Liên Y sao?

Ăn xong bữa tối, Tô Liên Y dọn bát đũa mang vào bếp rửa sạch, rồi lấy chiếc giẻ lau lúc trước dùng để lau bụi, cẩn thận lau lại bàn cho bóng loáng.

Khi nàng dọn dẹp, người đàn ông chỉ ngồi yên trên ghế bên cạnh, không nói một lời. Nhưng ánh mắt sắc bén lại thỉnh thoảng liếc về phía nàng, như muốn nhìn thấu con người nàng lúc này.

Khi mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng, gian nhà yên tĩnh bỗng chốc lại trở nên ngượng ngập lạ thường, không khí cũng như trầm xuống, phảng phất chút mơ hồ khó nói.

"Đại Hổ, ngươi ngủ trước đi nhé, ta còn phải giặt ít quần áo nữa."

Tô Liên Y cố gắng nói ra câu ấy thật tự nhiên, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy hơi căng thẳng.

Nàng cũng không hẳn là ghét bỏ diện mạo của Đại Hổ, chỉ là thực sự chưa thể chấp nhận nổi việc phải nằm chung giường với một người đàn ông xa lạ. Huống chi lúc này đầu óc nàng vẫn còn rối bời, đành vừa giặt quần áo vừa nghĩ cách khéo léo tránh chuyện này vậy.

Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ về phía chiếc giường đã được dọn dẹp ngăn nắp, giọng khàn khàn mang theo vẻ khó tin: "Ngươi định… để ta ngủ trên giường?"

Không phải ngủ ngoài bếp nữa sao?

Vì quá bất ngờ, hôm nay hắn đã hiếm hoi nói ra tận hai câu liền. So với thường ngày kiệm lời như vàng, thì quả thật là khác lạ.

Trọng tâm trong lời của Đại Hổ chính là giường. Bởi vì bản thân Tô Liên Y trước kia vì muốn giữ mình trong sạch cho Nhị công tử Lý gia, nên dĩ nhiên không đời nào chịu ngủ chung giường với Đại Hổ. Mà cho dù nàng ta có muốn, cũng phải xem Đại Hổ có bằng lòng hay không.

Trong nhà chỉ có đúng một cái giường, Tô Liên Y chiếm rồi thì hắn đành phải ra ngủ ngoài bếp.

Nhưng cùng một câu nói ấy, lọt vào tai Liên Y bây giờ, trọng tâm lại tự động dịch chuyển sang chữ "ta", ý tứ nghe ra cứ như đang oán trách: "Chẳng lẽ ngươi định để ta lẻ loi một mình suốt đêm?"

Ngay lập tức, toàn thân nàng như dựng gai cảnh giác!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!