Tô Liên Y ngủ một giấc thật dài. Đầu óc nàng nặng trĩu, quay cuồng, vừa đau vừa nóng, rõ ràng là đang nghỉ ngơi mà chẳng hề cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại càng thêm mệt mỏi.
Từng giấc mơ nối tiếp nhau hỗn loạn. Khi thì quay lại thời thơ ấu, lúc thì về thời còn đi học, có lúc lại là cảnh trong công việc, và cả những trải nghiệm ở dị giới này nữa.
Giữa lúc mơ màng, một làn hơi mát chạm nhẹ lên trán khiến nàng khẽ mở mắt. Đập vào mắt là gương mặt một thiếu nữ, tóc dài búi caol, cài nghiêng một chiếc trâm gỗ, ngũ quan thanh tú. Đôi mắt to long lanh ánh lên vẻ lo lắng, bất an. Tuy làn da ngăm và lấm tấm tàn nhang, nhưng xét về nét mặt vẫn khiến người ta thấy dễ chịu, ưa nhìn.
Tô Liên Y cau mày, đầu óc hỗn loạn, phải mất một lúc mới nhận ra người kia là ai: "Sơ Huỳnh? Sao ngươi lại ở đây?" Giọng khàn đặc, vừa nói xong mới nhớ, chẳng phải mình đang ở trên núi sao? Bị bọ cạp cắn, rồi Đại Hổ muốn cõng nàng, sau đó…
Sau đó thì không nhớ gì nữa.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, dọa ta sợ muốn chết! Ngươi đã ngủ mê suốt cả đêm rồi đó!" Vừa nói, đôi mắt to của Sơ Huỳnh liền rơi những giọt nước mắt to như hạt châu.
"Con bé ngốc này, khóc gì chứ?" Tô Liên Y gắng sức ngồi dậy, toàn thân đau nhức như bị dần cho một trận, chắc là bị cảm rồi. Chuyện ở xưởng rượu Tô gia, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rất tức giận. Cộng thêm một đêm không ngủ, lại trèo đèo lội suối, hẳn là lúc ấy đã bị nhiễm lạnh.
"Ngươi… ngươi bị bệnh, ta sợ lắm…" Sơ Huỳnh vừa khóc vừa nói.
Tô Liên Y bật cười: "Bệnh thì bệnh thôi, có gì ghê gớm đâu. Nghỉ ngơi là khỏi." Nói rồi nàng định xoay người xuống giường.
"Ngươi bệnh rồi mà…" Sơ Huỳnh vội vàng ngăn lại.
"Ngoan, không sao đâu." Tô Liên Y không nhịn được, đưa tay xoa đầu nàng ta: "Đừng khóc nữa, không tốt cho sức khỏe. Ngươi sắp làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn hậu đậu thế?" Nàng trách nhẹ một câu.
Sơ Huỳnh vội vàng gạt nước mắt, bĩu môi: "Chính ngươi mới là người hậu đậu ấy! Có gì đâu mà không để Đại Hổ làm, sao phải tự mình xuống hồ nước? Con gái con đứa, sao làm chuyện mất thể diện như thế chứ?" Cô nàng nghiêm túc dạy dỗ.
Tô Liên Y bật cười, chậm rãi bước đến mở cửa sổ cho thoáng khí: "Bơi cũng là mất thể diện sao?" Nhìn ra ngoài, trời đã tối đen.
"Chứ còn gì nữa? Quần áo ướt dính sát người, nếu bị người khác thấy thì biết làm sao?" Sơ Huỳnh vội vàng lấy một chiếc áo khoác, chạy lại giúp Tô Liên Y choàng lên người.
"Ừm, biết rồi, lần sau nhất định chú ý." Nàng không còn sức để tranh cãi, dù đã dậy nhưng đầu vẫn choáng váng.
"Sơ Huỳnh, nấu cho ta một bát nước gừng được không?"
Nước gừng giúp làm ấm người, toát mồ hôi, là bài thuốc dân gian trị cảm lạnh.
"Đại Hổ đã đi bốc thuốc cho ngươi rồi, giờ đang sắc trong bếp đó." Sơ Huỳnh đáp.
Tô Liên Y ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía bếp. Quả nhiên, ánh đèn le lói từ trong bếp chiếu ra, cửa mở hé, bóng dáng cao lớn của Đại Hổ ngồi bên bếp lửa, dùng quạt nan quạt đều cho nồi thuốc đang đun trên bếp.
Ký ức chợt quay về mười hai canh giờ trước. Trên núi, nàng bị bọ cạp cắn, lại còn hai lần lặn xuống đầm trong tình trạng kiệt sức, chắc lúc đó đã trúng gió mà ngất. Là Đại Hổ đã cõng nàng xuống núi, mời Sơ Huỳnh đến chăm sóc. Còn hắn thì đi bốc thuốc, giờ lại tự tay sắc thuốc.
Cơn cảm mạo dường như tan biến quá nửa vì sự ấm áp bất ngờ ấy. Không ngờ ở dị thế này lại có nhiều người đối xử tốt với nàng như vậy, thật khiến người ta cảm động.
"À đúng rồi, Liên Y, cả đêm qua ngươi chưa ăn gì, trước khi uống thuốc tốt nhất nên lót dạ chút gì đó, bằng không sẽ hại dạ dày đấy." Nói xong, nàng ta liền lao vút ra bếp như một con bướm nhỏ, mang về bát cháo vẫn đang được ủ ấm trên bếp lớn.
Trong bếp, hình như Sơ Huỳnh nói gì đó với Đại Hổ, hắn liền quay đầu nhìn về phía phòng trong. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, tim Tô Liên Y bỗng đập lạc một nhịp, một cảm giác mơ hồ khó tả lan ra trong lồng ngực.
Nàng vội cụp mắt, lùi sâu vào bên trong phòng rồi ngồi xuống, vô thức đưa tay lên ngực, trong mắt đầy vẻ hoang mang khó tin.
"Liên Y, cháo đây rồi, ngươi ăn trước một chút đi nhé." Sơ Huỳnh cười tươi rói quay lại, hai tay nâng bát cháo đưa tận tay nàng.
Tô Liên Y đón lấy, muôi cháo ấm áp trôi xuống cổ họng, như mang theo cả sinh khí trở về cơ thể vốn đang mệt mỏi.
Cháo vừa cạn đáy bát, Đại Hổ cũng bưng nồi thuốc bước vào, đặt xuống phòng phía Nam, rồi cẩn thận đổ phần thuốc đậm đặc ra bát, lại dùng muỗng khuấy đều vài lượt, mới bưng vào tận giường cho nàng.
Gương mặt Tô Liên Y đỏ bừng, tim đập thình thịch, đến chính nàng cũng thấy khó hiểu. Cái cảm giác xa lạ này… chẳng lẽ chính là điều mà người ta gọi là… rung động?
Nhưng nàng và Đại Hổ mới chỉ quen nhau hơn một tháng, số lần trò chuyện còn đếm được trên đầu ngón tay, sao nàng lại… Chẳng lẽ vì Đại Hổ là người đàn ông đầu tiên ngoài người thân đối xử tốt với nàng?
May mắn thay, lúc này Tô Liên Y đang sốt, nên dù mặt có đỏ thế nào cũng không khiến ai nghi ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!