Chương 46: Dò hỏi

Trong gian phòng riêng yên tĩnh, hai người chậm rãi thưởng thức những món ăn tinh tế, mỹ vị bày kín cả bàn, bên cạnh còn có một thiếu nữ trẻ thì đang gảy đàn tỳ bà, tiếng đàn ngân nga thanh thoát, món ăn lại vừa miệng, thật chẳng khác nào chốn phồn hoa nhân gian.

Tô Liên Y nhẹ tay đặt một thỏi bạc vụn, ước chừng một hai lạng ở mép bàn, dịu giọng nói: "Cô nương, đủ rồi, lui ra đi."

Một hai lạng bạc này chính là phần thưởng.

Cô nương kia ôm đàn đứng dậu, hành lễ cảm tạ rồi khéo léo nhận bạc. Sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa cẩn thận.

Ngoài cửa đã có sẵn nha hoàn đứng hầu.

Dưới chân là thảm nhung mềm mại, bước lên êm như mây. Trên tường treo đầy thư pháp và tranh vẽ của danh gia (Người nổi tiếng), cảnh sơn thủy hùng vĩ. Lưu ma ma đi theo sau cứ ngơ ngẩn nhìn quanh, lòng thầm cảm thán: Bây giờ mới hiểu vì sao người ta vì tiền mà bất chấp mọi thứ. Quả thật, có tiền, chuyện gì cũng dễ.

Cũng khó trách bà ta ngạc nhiên đến thế. Dù là người hầu cận bên phu nhân Lý gia, nhưng từ trước đến nay Lưu ma ma chỉ quanh quẩn trong hậu viện, chưa từng bước chân vào những nơi phồn hoa thế này.

Tô Liên Y khẽ rót thêm rượu cho Lưu ma ma, rồi mỉm cười hỏi: "Lưu ma ma, chuyện bên nhà huynh ta, hẳn ma ma cũng biết cả rồi?"

Lưu ma ma đương nhiên hiểu rõ, cũng biết Tô Liên Y bỏ công bỏ của mời mình ra đây là vì cớ gì. Bà ta đáp gọn: "Ta biết."

Nói thế, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an: Một bên không dám phản chủ, một bên lại tham luyến phú quý trước mắt.

Tô Liên Y gật đầu, ánh mắt thoáng nghiêm lại: "Chuyện này, là do phu nhân quyết, hay do nhị thiếu gia ra lệnh?

Lưu ma ma buột miệng: "Là nhị thiếu gia…"

Vừa dứt lời đã tự trách mình lỡ miệng. Khổ nỗi từ lúc bước chân vào Phong Thiện Lâu này, bà ta cứ như kẻ đang mơ, tâm trí lơ đãng, lại lo muốn xóa sự nghi ngờ của phu nhân nên thành ra nói thật mất rồi.

Tô Liên Y nhìn vẻ mặt hối hận của Lưu ma ma mới hiểu ra mọi chuyện. Quả nhiên, vẫn là Lý Ngọc Đường giở trò. Nàng đã đoán được tám chín phần, bây giờ mới xác nhận.

Nàng lại rót thêm rượu cho Lưu ma ma, nhưng lần này Lưu ma ma đã không dám uống nữa, sợ bản thân mất cảnh giác lại buột lời thêm điều khác.

Tô Liên Y cười như không cười, giọng ôn tồn mà khiến người nghe lạnh sống lưng: "Lưu Ma ma, nơi này không có người ngoài, chúng ta nói vài lời riêng có gì sai chứ? Nhị thiếu gia ngừng nhập rượu của Xưởng rượu Tô gia, là vì ta sao? Nhưng gần đây ta không đặt chân tới Lý phủ nữa rồi, sao trước kia không ngừng, mà giờ lại ngừng?

Câu hỏi này, chính là mối nghi ngờ nàng đã cất giữ trong lòng bấy lâu.

Lưu ma ma nghe vậy, khó xử cúi đầu, thoáng ngập ngừng rồi đáp khẽ: "Chuyện này… chuyện này thì ta thật sự không rõ. Tin tức vừa truyền ra, phu nhân nhà ta cũng kinh ngạc."

Tô Liên Y cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên thành chén, im lặng chốc lát. Nghĩ lại từ trước đến nay Lý phủ vẫn nhập rượu từ Tô gia đều đặn, phần nhiều là nể mặt cha nàng. Nay bỗng dưng tạm ngưng, chẳng lẽ… bên lão gia đã xảy ra chuyện?

Nàng ngẩng mắt, giọng ôn hòa nhưng ẩn chứa dò xét: "Gần đây, thân thể lão gia vẫn khỏe chứ?"

Lưu ma ma thấy Tô Liên Y không hỏi thêm chuyện Nhị thiếu gia nữa thì cũng thở phào, bèn khẽ thở dài: "Lão gia xưa nay vốn mang bệnh trong người, năm nay bệnh càng thêm nặng, ban đêm cũng khó chợp mắt, phu nhân vì thế mà lo lắng không nguôi."

Ăn lộc thì phải trung thành, nhưng chuyện này không dính líu tới rượu Tô gia nên bà ta cũng không giấu giếm, sẵn lòng nói ra đôi điều về tình hình trong Lý phủ.

Tô Liên Y cau mày, trong lòng thầm nghi hoặc: Bệnh cũ của Lý lão gia nàng cũng biết, chẳng phải chuyện mới mẻ gì, nhưng sao đúng lúc này lại để mặc cho Lý Ngọc Đường ngừng nhập rượu của Tô gia?

Nàng khẽ hỏi thêm, giọng vẫn dịu dàng: "Vậy lão gia hiện giờ chỉ ở nhà tĩnh dưỡng thôi sao?"

Lưu ma ma gật đầu chắc chắn: "Ừ, vẫn ở trong phủ, chưa từng ra ngoài."

Tô Liên Y chau mày càng sâu hơn, giọng nghiêm lại: "Nhị thiếu gia ra lệnh ngừng nhập rượu của Tô gia. Vậy sau đó, Nhị thiếu gia còn làm gì khác không?

Nghe hỏi tới đây, Lưu ma ma thoáng biến sắc, vẻ cảnh giác lập tức hiện rõ, giọng cũng có chút lúng túng, vội vã xua tay: "Liên Y cô nương, xin ngươi đừng làm khó lão thân. Ta cũng chỉ là kẻ bán mình hầu hạ trong Lý phủ, có một số chuyện… ta không thể nói cho ngươi biết…"

Tô Liên Y bỗng bật cười, nụ cười sâu xa khó đoán: "Lưu ma ma sợ ta nổi giận, tìm đến tận cửa Lý phủ mà đòi lý lẽ sao? Nếu ta thật sự là hạng người đó, vậy cần gì phiền ma ma phải xa xôi lặn lội tới tận Phong Thiện Lâu này?"

Nàng ngừng một chút, giọng nói bỗng trở nên lành lạnh: "Năm mươi bước hay một trăm bước, có khác gì nhau đâu?"

Ý của nàng rất rõ: Lưu ma ma đã lỡ nói ra chuyện Nhị thiếu gia, thì đã thành tội rồi, nhiều hay ít, cũng chẳng khác gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!