Chương 44: Cách giải quyết

Tô Hạo ngẩng đầu lên, giật mình kinh ngạc: "Liên Y, muội sao vậy… sao lại gầy thế này? Dạo này sống không tốt à? Hết tiền tiêu rồi sao? Cần bao nhiêu?"

Vừa nãy Tô Hạo vẫn còn chìm trong cú sốc nặng nề nên không để ý. Bây giờ mới nhìn kỹ bộ dạng muội muội mình.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, chẳng lẽ gầy thì không tốt sao? Nhưng trong lòng lại không khỏi cảm động. Tô Hạo quả thực thương muội muội hết mực, dù có thể bị muội hại thê thảm vẫn lo muội có tiền tiêu hay không.

"Ca đừng lo, dạo này ta sống rất tốt. Chuyện xưởng rượu rốt cuộc là sao, ca kể rõ cho muội nghe đi."

Tô Hạo thở dài: "Ta cũng không rõ. Lý phủ mua rượu nhà ta hơn chục năm nay, bọn họ cần rượu, ta đưa rượu, chưa từng xảy ra sai sót gì. Thế mà vừa rồi người Lý phủ đến báo, từ nay khỏi phải đưa nữa… chuyện này… không hề có dấu hiệu gì trước, haizz…"

Nghe vậy, tim Liên Y như chùng xuống, trong đầu gào thét: Không sai, tám phần là do mình!

Nếu rượu nhà họ có vấn đề, quản sự Lý phủ đã xông tới đập bàn hỏi tội từ lâu, sao có chuyện nhẫn nhịn cho qua? Còn nếu ông chủ Lý phủ chán uống rượu này, thì ban ngày thông báo hoặc khi nhận rượu từ chối cũng được, cần gì đêm hôm gấp gáp báo tin?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Tô Liên Y vẫn bình tĩnh như không: "Ca đừng lo quá. Chắc chắn có hiểu lầm ở đây, ta sẽ lên huyện hỏi thử Lý phủ xem sao. Ca ở nhà nghỉ ngơi đi."

Nói chưa dứt, gia đinh đã bưng bát thuốc xổ tới. Tô Liên Y đón lấy, dịu giọng: "Ca, uống một chút đi. Chút nữa có lẽ phải chạy nhà xí vài lần, nhưng có thể hạ bớt hỏa độc trong người. Ca tuyệt đối không được ngã bệnh!"

Tô Hạo gật gù, rồi đột nhiên quật cường: "Liên Y, ngươi nói đúng! Chúng ta không thể ngồi chờ chết được! Ta phải đích thân đến Lý phủ gặp lão gia, hỏi cho ra lẽ!"

Nói rồi đã đứng phắt dậy toan bước ra ngoài, nhưng Tô Liên Y nhanh tay kéo lại.

Nàng đỡ ca ca ngồi xuống ghế, nhét bát thuốc vào tay: "Ca, chuyện này không thể hấp tấp. Binh pháp dạy: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tuyệt đối không được làm kinh động Lý phủ lúc này. Ta sẽ dò hỏi trước, rồi về bàn bạc với ca."

Tô Hạo ngây người!

Nhị muội Tô Liên Y này hắn nuôi từ bé, một chữ bẻ đôi còn chưa biết, tính tình nóng nảy, làm gì có chuyện chững chạc, kiên nhẫn phân tích rõ ràng thế này? Vậy mà giờ từng câu từng chữ lại chắc chắn, mạch lạc, nghe còn thấy đáng tin hơn hắn!

"Liên Y… ngươi làm được thật sao?" Hắn vẫn bán tín bán nghi.

"Ca cứ yên tâm. Dù ca muốn gặp lão gia Lý phủ cũng phải chờ sáng mai. Ta chỉ đi nghe ngóng, không dám manh động. Chuyện gì cũng sẽ quay về bàn với ca. Nhưng trước tiên, ca phải giữ sức khỏe đã, uống thuốc rồi nghỉ cho ngon giấc."

Nói rồi tự tay đỡ bát thuốc, giục ca ca uống cạn.

"Đêm nay ca sẽ hơi khổ một chút, nhưng đến nửa đêm có thể uống thuốc cầm lại."

Thuốc xổ để hạ hỏa? Tô Hạo từ trước đến giờ chưa nghe bao giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống cạn.

"Ca, ca cứ nghỉ ngơi đi. Ta đi rồi về ngay." Nói dứt lời, Tô Liên Y quay người ra cửa.

Vừa lúc ấy, giọng mắng xé họng vang lên:

"Tô Liên Y, con mặt dày này! Rõ ràng đã gả đi rồi mà còn bám lấy nhị công tử Lý phủ! Bây giờ hại ca ngươi ra nông nỗi này, còn mặt mũi chạy đi gặp người ta nữa! Ngươi còn biết xấu hổ không hả?"

Tiếng chửi của Giang thị kèm theo tiếng khóc nghe mà chói tai cả đêm.

Tô Liên Y dừng bước, lạnh lùng liếc qua Giang thị: "Sao ngươi lại biết ta đến Lý phủ là để gặp Nhị thiếu gia Lý gia?"

Giọng nói băng lạnh, không mang chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người nghe rùng mình nổi da gà.

Giang thị thường ngày cũng thuộc loại đanh đá, vì Tô Hạo cứ liên tục đổ tiền vào nhà này mà đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần: "Sao ta lại không biết? Ngoài ta ra, cả thôn Tô gia, cả huyện Vọng Nhạc này ai mà không biết? Nếu không phải vì con tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi, nhà chúng ta có đắc tội với Lý phủ không? Một mối làm ăn đang yên đang lành…"

Chưa kịp để Giang thị mắng xong, Tô Liên Y đã ngắt lời: "Ta còn chưa làm gì, ngươi đã vội kết luận rồi, có phải hơi sớm quá không? Nếu ngươi có tài biết trước tương lai, vậy thử đoán xem vì sao Lý phủ không lấy rượu nhà Tô gia nữa, đoán không ra thì tốt nhất im miệng đi. Đàn bà tóc dài kiến thức ngắn thì nên ở yên trong nhà, đập đùi khóc lóc chẳng giải quyết được gì, chỉ thêm chuyện, ngươi còn thấy Tô gia chúng ta chưa đủ loạn sao?"

Lời Tôi Liên Y nói chậm rãi, giọng đều đều, không gắt cũng không cãi, nhưng lại khiến Giang thị đỏ bừng mặt.

"Ngươi… ta cần gì phải biết trước? Ta…" Giang thị định vặc lại cãi tay đôi, nhưng Tô Liên Y đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.

"Ta không rảnh cãi nhau với ngươi. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên biết cái gì quan trọng hơn cái gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!