Chương 39: Hoài niệm

Tô Liên Y không biết nhà Tô Phong ở đâu, mặc dù lẽ ra cái sân đó nên lưu giữ biết bao ký ức tuổi thơ của nàng.

Địa chỉ là Đại Hổ nói cho nàng biết. Trong dãy nhà cũ chen chúc nhau, căn nhà của Tô Phong nằm lọt thỏm, chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn xập xệ vô cùng. Vậy mà nó lại là nhà của lão lưu manh "gạo cội" nhất thôn Tô Gia, chính là Tô Phong.

Tô Liên Y đứng nhìn căn nhà cũ nát ấy, trong lòng chẳng những không cảm thấy chán ghét Tô Phong như trước, mà ngược lại, sự căm ghét khi xưa cũng tan đi ít nhiều.

Nàng lại nhớ đến căn nhà mới xây của mình, nhớ đến những tiện nghi đủ đầy ở nhà, rồi nhìn lại cảnh trước mắt, tự nhiên trong lòng dậy lên muôn phần cảm khái.

Nhà mới kia dĩ nhiên có công lao của đại ca Tô Hạo, nhưng rốt cuộc huynh ấy là ca ca, không thể tự mình quán xuyến hết mọi thứ, người lo toan chạy vạy, chắc chắn chính là người cha Tô Phong này.

Vì con gái mà dốc hết tất cả, còn bản thân thì sống trong căn nhà tồi tàn này. Dù nhân phẩm Tô Phong có vấn đề, nhưng về tình thương với con cái, ông ta cũng chỉ là một người cha bình thường như bao người cha khác.

Cổng sân không khóa, nàng đưa tay đẩy cánh cổng xiêu vẹo, trước mắt là một bãi chiến trường hỗn độn. Tay phải là bếp, nhưng dường như bếp này rất ít được nhóm lửa, nồi niêu trên bếp đã gỉ sét, dưới đất thì vương vãi củi vụn lộn xộn.

Bên trái cổng là chuồng gà, nhưng chẳng còn con nào, chỉ còn cái chuồng trơ trọi nhưđể trang trí.

Lúc này đã là giữa trưa, vậy mà cha con nhà Tô Phong vẫn còn đang say giấc nồng. Tô Liên Y gọi mấy tiếng không thấy ai đáp, bèn tự đẩy cửa bước vào.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Liên Y có cảm giác y hệt như lần đầu tiên bước vào nhà mình trước kia, thậm chí còn tệ hơn! Trong căn nhà ẩm thấp tối om này, ngoài mùi rác thải nồng nặc còn vương đầy mùi khói thuốc nặng đến sặc mũi. Cửa sổ phủ kín bụi, chắc lâu rồi chưa từng mở ra thông gió. Bên trong đừng nói khói thuốc cũ, khói thuốc trong nhà còn đủ cho hai ngươi người hít.

Nàng mở toang cửa, ráng sức đẩy cửa sổ ra, ánh sáng bất ngờ ùa vào, chiếu rọi căn nhà tối tăm chẳng khác gì đang mở cửa mộ cổ.

Tô Liên Y đứng ngoài thở dốc một hồi mới đủ can đảm bước vào. Vừa rồi vì tối nên không để ý, giờ ánh sáng tràn vào, nàng mới thấy rõ trong gian phòng sâu bên trong có một bàn thờ. Trên bàn thờ, bài vị dựng thẳng: "Linh vị Ái Thê Tô Hứa Thị".

Hóa ra là bài vị mẹ ruột của thân xác này.

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Tô Liên Y, nghẹn lại nơi cổ họng, dường như cái tên trên bài vị thật sự là mẹ ruột nàng vậy. Có lẽ đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể này, khiến nàng không kiềm được, vành mắt cũng đỏ hoe, nỗi buồn cứ lặng lẽ lan ra.

Nàng lấy khăn tay ra chấm nước mắt, đã như vậy rồi thì thôi, người mẹ Tô Hứa Thị này, nàng cũng nhận.

Định lấy khăn lau bài vị thì nàng mới phát hiện: dù căn nhà bẩn thỉu hỗn độn đến đâu, riêng bàn thờ và bài vị lại sạch sẽ không một hạt bụi, đầu mũi còn phảng phất mùi hương trầm, đủ biết có người vẫn thường xuyên thắp nhang tưởng nhớ. Ai đây? Là Tô Phong sao?

"Ai ở ngoài đó?" Giọng Tô Bạch vọng ra từ trong nhà, giọng mũi nặng nề, nghe cũng biết vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tô Liên Y vội giấu nỗi buồn, thu lại cảm xúc, đổi giọng sắc bén: "Tô Bạch, ngươi xem giờ là giờ gì rồi? Còn chưa chịu dậy! Có biết "một ngày bắt đầu từ buổi sáng" không hả?" Nói xong, cả người nàng đã biến thành bộ dạng đại tỷ hổ dữ.

Tiếng động trong phòng phía tây bỗng khựng lại, rồi lập tức vang lên tiếng lật đật luống cuống. Tô Bạch bị tỷ tỷ gọi giật cả mình, không dám chậm trễ, lồm cồm bò dậy, cuống quýt mặc quần áo.

"Mặc xong chưa?" Tô Liên Y lần theo tiếng động tới trước cửa phòng phía tây.

"Chưa… chưa… đợi một lát, tỷ tỷ!" Tô Bạch cuống quýt kéo quần áo, nhưng thịt mỡ lùng bùng, càng vội càng rối.

Tô Liên Y chờ thêm một lúc, thấy người bên trong vẫn loay hoay mãi, bèn giơ chân đạp mạnh cánh cửa: "Mang quần áo ra ngoài mà mặc! Nhìn cái đống thịt thừa của ngươi là ta ngứa mắt!" Đối với Tô Bạch, nàng chẳng buồn giữ giọng nhẹ nhàng nữa.

Mặt Tô Bạch mếu máo, miễn cưỡng mặc xong áo trong, ôm bộ áo ngoài vừa bẩn vừa nhăn trước ngực: "Tỷ tỷ, ngươi cũng có gầy đâu mà!"

Tô Liên Y cho hắn một cái liếc mắt: "Ngươi nhìn xem ta béo chỗ nào?"

Tô Bạch nhìn kỹ lại, trước mắt hắn còn đâu là Tô Liên Y thường ngày? Một thân váy áo xanh cỏ, tuy không hẳn thon thả nhưng cân đối, vốn dĩ dáng người đã cao ráo, lúc này nhìn thế nào cũng không dính dáng gì tới hai chữ "béo phì".

"Tỷ tỷ, bệnh của ngươi càng ngày càng nặng rồi."

Sao lại gầy đến mức này?

Tô Liên Y dở khóc dở cười, suýt nữa muốn đá cho hắn một cú, nghĩ lại thấy phí công nên thôi, không có thời gian dây dưa với hắn: "Thế này mới là vóc dáng bình thường biết chưa? Ngươi mới là béo phì, không những xấu xí mà còn hại sức khỏe… Nhìn cái gì mà nhìn, mau ra ngoài!"

Tô Bạch chưa hiểu ra sao nhưng vẫn ôm quần áo ngoan ngoãn nghe lời tỷ mình mà ra khỏi cửa: "Tỷ tỷ, ngươi vào phòng ta làm gì thế?"

"Dọn chuồng lợn." Tô Liên Y chẳng buồn quay đầu, bắt đầu gom quần áo bẩn vứt đầy đất ném ra ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!