Chương 38: Đi học

Tô Liên Y cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Trước kia nàng luôn day dứt về thân phận này, cho rằng việc dùng thân phận người khác để tiếp tục sống là chuyện đáng xấu hổ, giống như chim khách chiếm tổ chim chích, mà vốn dĩ nàng cũng không thèm làm như vậy.

Nhưng hiện tại, bên cạnh nàng có biết bao nhiêu người quan tâm và thật lòng đối tốt với nàng, điều đó khiến nàng vô cùng cảm động. Dùng thân phận người khác thì đã sao? Rõ ràng đã dùng thân thể người ta rồi mà còn chối bỏ thân phận, chẳng phải chỉ tự lừa mình dối người hay sao?

Còn về chuyện hợp tác với Đại Hổ, trước đây nàng từng lo lắng sau khi hợp tác xong hắn sẽ trở mặt giết nàng, nhưng sau một tháng sống cùng nhau, nàng phát hiện Đại Hổ không phải kẻ ác như tưởng tượng. Biết đâu, cả hai còn có thể trở thành bằng hữu thật sự.

Bây giờ nàng đã quyết tâm phải sống cho tốt, thì có những chuyện nàng không thể ngồi yên nhìn được nữa.

"Liên Y, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Sơ Huỳnh thấy Tô Liên Y ngồi lặng lẽ, mắt lim dim, vẻ mặt nghiêm túc như đang tính toán chuyện gì quan trọng, bèn tò mò hỏi.

Tô Liên Y đã hạ quyết tâm, khóe môi cong lên nụ cười đầy tự tin: "Sơ Huỳnh, ngươi biết đọc chữ không?"

Sơ Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu: "Biết."

"Vậy ta có thể nhờ ngươi một chuyện được không?" Ban đầu Tô Liên Y chỉ thuận miệng hỏi thử, không ngờ Sơ Huỳnh thật sự biết chữ. Nghĩ lại cũng hợp lý, Sơ Huỳnh dù là góa phụ nhưng cách nói năng dịu dàng, cử chỉ đoan trang, hoàn toàn khác hẳn mấy bà nông phụ quê mùa. Chắc hồi trước cũng là tiểu thư con nhà nề nếp.

"Được ạ! Chỉ cần là việc ngươi giao phó, muội nhất định làm thật tốt!" Sơ Huỳnh vội vàng gật đầu, gương mặt nhỏ đầy phấn khích.

Tô Liên Y suýt nữa không nhịn được muốn xoa đầu nàng như dỗ trẻ con: "Ngươi biết đệ đệ ta, Tô Bạch, đúng không?"

Sơ Huỳnh gật đầu: "Biết, trước đây ngươi dắt Tô Bạch đập vỡ chum nước nhà ta."

"…." Tô Liên Y cạn lời. Giờ phút này có thể đừng nhắc tới chuyện xấu hổ năm xưa được không? Bị Sơ Huỳnh nhắc lại, mặt nàng đỏ bừng vì ngượng. "Sơ Huỳnh, chuyện năm đó, ta cũng không biết làm sao bù đắp cho ngươi."

Nhưng Sơ Huỳnh chỉ cười tít mắt, tay xua xua: "Không sao đâu, thật ra khi đó ta ở nhà cũng chán lắm, chẳng ai chuyện trò với ta cả. Nhờ có ngươi, ta mới có nhiều niềm vui thế này, không cần bồi thường gì đâu." Thực ra còn một chuyện nữa nàng không nói ra. Lúc Tô Liên Y cũ dắt Tô Bạch đập chum, Sơ Huỳnh còn đứng bên cạnh vỗ tay hò reo rất vui.

"…." Tô Liên Y dở khóc dở cười. Đôi khi ngốc một chút cũng là phúc khí, ít ra sẽ không buồn phiền nhiều.

"Vậy Sơ Huỳnh, ngươi có bằng lòng dạy Tô Bạch học chữ không?"

Sơ Huỳnh chớp mắt suy nghĩ rồi bất ngờ nở nụ cười tươi rói: "Được ạ!" 

Từ lúc làm bạn với Tô Liên Y, cuộc sống của nàng không còn nhàm chán tẻ nhạt nữa, ngày nào cũng vui vẻ.

"Tô Bạch sẽ không để ngươi dạy không đâu. Việc nặng nhọc trong nhà ngươi, cứ để Tô Bạch làm hết. Ngươi cứ yên tâm." Chốt được một chuyện quan trọng, Tô Liên Y cũng nhẹ lòng hơn nhiều. Việc đầu tiên nàng phải làm để thay đổi Tô gia, chính là ép tên lưu manh kia học hành, thi đỗ khoa cử!

Hôm sau, vừa sáng sớm ăn xong cơm, Tôi Liên Y đã ra ngoài cùng Đại Hổ.

Đại Hổ ra ruộng chăm sóc vườn rau, còn Tô Liên Y thì ghé qua nhà Triệu thị trước để đưa rong biển, rồi mới sang Tôn gia.

Từ sau khi Tôn Đại Hải khỏe lại có thể ra đồng làm việc, Tôn gia khấm khá hơn hẳn. Vừa bước qua cổng đã nghe tiếng gà gáy. Một bầy gà con lớn nhỏ chạy tung tăng trong sân, mổ thóc ríu rít. Mái nhà vốn lỗ chỗ nay cũng được lợp lại rơm mới, đè chặt bằng ngói. Sân tuy nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng, đủ thấy chủ nhà là người chịu thương chịu khó.

"Liên Y tỷ tới rồi!" Tôn Cẩm nhìn thấy Tô Liên Y liền chạy vụt ra đón, miệng gọi to. Bây giờ Tôn Cẩm chính là fan cuồng số một của Tô Liên Y, hễ Tô Liên Y dặn gì là cậu ta lập tức làm ngay tắp lự.

Bà lão nhà họ Tôn đang bày bát đũa trong nhà nghe thấy, liền vội vã bỏ hết xuống, còng lưng bước nhanh ra đón: "Nha đầu Liên Y tới rồi à, mau mau, mau vào nhà!"

Người đang nấu cơm trong bếp là Ngô thị cũng chạy ra: "Liên Y muội muội, mau vào đi. Cẩm nhi, gọi cha con ra mau, Liên Y muội muội tới rồi kìa, ra đón tiếp đi!" Niềm vui hiện rõ trên gương mặt, như thể đón quan huyện tới vậy. "Liên Y muội muội cứ ngồi nghỉ đi, ta nấu xong ngay đây, lát nữa tỷ muội mình còn chuyện trò nữa."

Ngô thị còn chưa nói hết câu thì Tôn Đại Hải cũng từ trong nhà đi ra đón Tô Liên Y.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, nàng chỉ mang chút rong biển tới thôi mà Tôn gia nhiệt tình quá mức. Vừa bước chân vào sân đến giờ, nàng còn chưa kịp mở miệng nói câu nào nữa!

Tôn Cẩm là đứa trẻ rất lanh lợi, biết rõ Tô Liên Y sẽ không ở lại ăn cơm, liền nắm chặt tay Tô Liên Y kéo mạnh vào trong nhà, nhất quyết giữ Tô Liên Y lại ăn cơm bằng được.

"Cẩm nhi, đừng nghịch, ta chỉ mang rong biển tới thôi, ta ăn sáng rồi mà." Tô Liên Y bất lực, cúi xuống dỗ dành Tôn Cẩm, nhưng đứa nhỏ này đã quyết giữ nàng ở lại.

"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa." Bà lão nhà họ Tôn xen vào, thấy Tô Liên Y tới, cười tít cả mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!