Sáng sớm, Tô Liên Y như thường lệ nấu cơm xong, dọn dẹp vài bộ quần áo, cuộn gọn lại cho vào tay nải, giắt thêm mấy tờ ngân phiếu vào lưng, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi thôn Tô Gia, không để ai hay biết.
Bữa sáng vẫn là một bầu không khí im lìm. Sắp ăn xong thì Đại Hổ bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, dò xét nhìn thẳng vào nàng, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì rồi lại thôi.
Tô Liên Y nắm chặt tay dưới gầm bàn, trong lòng khấn thầm, mong sao Đại Hổ đừng nổi cơn thô bạo, cũng đừng giam lỏng nàng trong nhà.
Thực ra, suốt một tháng qua, dù Đại Hổ lạnh lùng ít nói nhưng chưa từng ra tay đánh đập hay ép buộc nàng làm gì. Thậm chí có lúc nàng còn từng nghĩ hắn là người tốt, có thể tin cậy để hợp tác đến cùng, giúp hắn cũng chính là giúp mình.
Nhưng tiếc thay, với một người từng sống trong xã hội hiện đại như nàng, hai chữ tin tưởng đã sớm trở thành thứ xa xỉ không tồn tại.
Cuối cùng, Đại Hổ vẫn chẳng nói nửa lời, chỉ lặng lẽ thay áo, vác cuốc ra khỏi sân.
Tô Liên Y ngồi phịch người ngồi xuống ghế, thở ra một hơi thật dài. Rõ ràng nên thấy nhẹ nhõm, vậy mà không hiểu sao trong lòng lại trống hoác, cứ như vừa mất đi điều gì đó quan trọng.
Nàng đã mong mỏi có được sự tin tưởng của Đại Hổ, nhưng thứ nàng sắp trả lại hắn chỉ là một lời dối trá.
Nàng lắc mạnh đầu, gạt phắt chút áy náy cuối cùng sang một bên. Người không vì mình, trời tru đất diệt, kiếp trước vì quá ngay thẳng mà phải chết tức tưởi, nếu khi ấy lạnh lùng vô tình như bao kẻ khác thì đâu đến nỗi bị đẩy vào trò đùa quái ác của số phận, xuyên không về cái nơi hoang đường này?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức dọn bát đũa thật nhanh, không để mình do dự thêm phút nào. Tay nải đã sẵn sàng, ngân phiếu giắt bên người. Rời đi thôi, rời khỏi đây để sống cuộc đời thuộc về chính nàng.
Khi cánh cổng sân vừa khép lại, Tô Liên Y vẫn không kiềm được mà dừng chân, ngoái đầu nhìn lại "ngôi nhà" đã cưu mang nàng suốt một tháng qua. Căn nhà nhỏ sạch sẽ, gọn gàng, được tu sửa chỉnh tề; sợi dây phơi giữa sân đung đưa trong gió, trên đó là quần áo giặt thơm phức, bên dưới là nền sân được lát bằng những phiến đá xếp khéo léo, mạch đá ăn khớp tinh tế khiến người ta nhìn cũng thấy vừa mắt. Tất cả những điều này đều là công sức của Đại Hổ.
Khung cảnh làng quê yên bình, sân nhà vắng lặng, cảnh tượng nam cày nữ dệt, đầm ấm thuận hoà. Nàng thừa biết tất cả chỉ là lớp vỏ giả tạm bợ, nhưng lòng vẫn không nỡ buông bỏ.
Khi vừa mới xuyên đến đây, vào lúc tuyệt vọng nhất, chính "ngôi nhà" này đã cho nàng một bến đỗ để trú chân. Ban đêm, khép cửa sân lại, nàng mới thấy an toàn nhất. Những hôm mưa lớn như trút, nàng và Đại Hổ cùng ngồi trên ghế gỗ trong sân, thảnh thơi ăn hạt dưa, lặng ngắm mưa rơi ngoài mái hiên...
Nghiến răng, nàng đè nén cảm xúc, dứt khoát quay người đi ngay khi cánh cổng khép lại, không dám ngoảnh lại thêm một lần nào nữa. Con người vốn lười biếng, đã hưởng sự bình yên rồi thì càng khó rời xa để tiếp tục phiêu bạt.
"Nhị tỷ, tỷ định đi đâu vậy?"
Một giọng nói vang lên phía sau. Tô Bạch, thân hình béo núc ních, lạch bạch chạy tới, trong tay còn xách theo một khúc thịt heo tươi rói.
Dân quê chẳng mấy khi được ăn thịt, có khi cả năm cũng chẳng được mấy bữa đầy đủ. Khúc thịt to thế này, chắc hẳn đã tốn không ít bạc.
"Ngươi xách cái này làm gì?" Trái tim Tô Liên Y khẽ mềm xuống, nhưng lý trí lập tức bắt nó phải cứng rắn trở lại.
"Cha bảo, từ ngày tỷ cứu quả phụ kia, thân thể tỷ yếu đi trông thấy, gầy sọp cả người, cha đau lòng lắm, nên đặc biệt dặn ta ra chợ mua thịt, mang cho tỷ bồi bổ sức khỏe." Tô Bạch đối diện nhị tỷ mình lúc nào cũng tươi cười hệt như Phật Di Lặc.
Tô Liên Y nhìn nụ cười chất phác của Tô Bạch, lại nhìn miếng thịt trên tay hắn, trái tim vừa gồng cứng lại mềm ra ngay. Không suy nghĩ nhiều, nàng nhấc chân đá thẳng vào người hắn: "Nhìn cái thân béo núc này của ngươi mà ta ngán tận cổ, còn đòi bồi bổ cái gì! Mang thịt về, cút! Cút càng xa càng tốt cho ta!"
Tô Bạch không dám né, lãnh trọn một cú đá nặng trịch: "Nhị tỷ, không phải tỷ thích ăn mỡ nhất sao? Hôm nay tỷ làm sao vậy?"
"Ta đang bực mình! Mau cút! Không cút thì đừng trách ta không khách khí!" Tô Liên Y cắn răng, ép bản thân phải tàn nhẫn mà đuổi Tô Bạch đi. Đến khi bóng dáng tròn trịa kia lủi thủi vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, khuất hẳn nơi góc đường, nàng mới âm thầm thở phào một hơi.
Ban đầu, nàng tính sẽ ghé qua ruộng, chào hỏi gia đình Tôn gia và đại bá mẫu một tiếng, nhưng sợ bản thân yếu lòng, cuối cùng vẫn cắn răng bỏ đi. Còn Tiểu Huỳnh, nàng càng không dám gặp.
Cuối cùng, bước ra khỏi làng, đặt chân lên quan đạo, lòng nàng cũng nhẹ đi được đôi chút. Chỉ là, nàng chẳng biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai...
…
Đêm buông xuống.
Khi Đại Hổ trở về nhà, nhìn thấy cánh cổng sân khoá chặt, tim hắn chùng hẳn xuống.
Nàng... cuối cùng vẫn rời đi rồi.
Mở cổng nhà bước vào bên trong, lần đầu tiên hắn cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời. Hắn ngồi lặng trên tảng đá lớn giữa sân, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm, mũi khẽ thoảng mùi cơm canh từ nhà hàng xóm bay sang. Cái sân này, mới hôm qua còn đèn đuốc sáng trưng, hôm nay đã tối om lạnh lẽo.
Kỳ thực hắn cũng không phải kẻ tội ác tày trời, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng muốn giết người. Hắn đã mong có thể cùng nàng hợp tác đến cuối cùng, cho dù không thành bạn bè, ít nhất cũng không phải kẻ thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!