Tô Liên Y khựng lại, chợt nhớ đến tiếng "rắc" giòn tan lúc trước.
"Là bị trật… á… !"
Chữ "khớp" còn chưa kịp thốt ra, một tiếng hét chói tai đã bật khỏi miệng nàng.
Sơ Huỳnh đang cầm thau chuẩn bị vo gạo nghe thấy liền hoảng hồn, đánh rơi luôn cái thau rồi hớt hải chạy trở lại phòng.
"Chuyện gì vậy? Liên Y, ngươi sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Cửa phòng bật mở, chỉ thấy Đại Hổ đang một tay giữ chặt cánh tay Tô Liên Y, tay kia nắm lấy bàn tay nàng, lắc qua lắc lại, lắc trái lắc phải. Còn Tô Liên Y thì vẫn đang nằm sấp trên giường, đầu ngẩng cao, trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm Đại Hổ.
"Ngươi… ngươi…" Tô Liên Y tức đến mức nói không ra hơi, nhưng cũng chẳng biết mắng cái gì cho hả giận. Nàng vốn chẳng giỏi chửi bới, mà giờ ngoài mắng chửi thì đúng là chẳng còn cách nào để xả cơn giận này.
Đại Hổ thì chẳng thèm để tâm, tiện tay hất tay nàng ra, xoay người bỏ đi thẳng.
Sơ Huỳnh hớt hải chạy đến, ôm lấy Tô Liên Y, lo lắng hỏi: "Liên Y, ngươi không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy Sơ Huỳnh thật lòng lo lắng cho mình, cơn đau nơi cánh tay Tô Liên Y dường như cũng dịu bớt. Nàng khẽ mỉm cười: "Ta không sao, cảm ơn ngươi." Trong lòng chợt dâng lên một dòng ấm áp. Không ngờ sau khi đã có cha và ca ca, đệ đệ thương yêu, giờ nàng lại "vớ" thêm được một người bạn tốt nữa.
"Cảm ơn cái gì chứ, ngươi mới là người ta cảm ơn mới đúng." Nói đến đây, Sơ Huỳnh hơi ngập ngừng, cúi đầu xuống, hạ giọng thì thào: "Liên Y đừng sợ, nói ta nghe, có phải tên kia bắt nạt ngươi không?" Ý nàng là Đại Hổ.
"Không hẳn là bắt nạt… Hắn vừa nãy bẻ lại khớp tay cho ta thôi." Vừa nói xong, Tô Liên Y lại bốc hỏa: Cái tên chết bầm kia, bẻ thì bẻ, một câu báo trước cũng không có, cứ thế mà bẻ, coi nàng là gỗ chắc? Dù là trị thương thì cũng phải hỏi ý bệnh nhân một câu chứ!
Nàng chẳng buồn nói xấu Đại Hổ, nhưng cơn giận vô hình vẫn cứ bốc lên, đến mức Sơ Huỳnh cũng cảm nhận được.
…
Nửa canh giờ sau, cháo cũng đã nấu xong, Sơ Huỳnh còn tiện tay xào thêm mấy món nhỏ nữa.
Ban đầu Sơ Huỳnh định bưng cơm cháo lên tận giường cho Tô Liên Y, nhưng nàng kiên quyết từ chối, nhất định phải ngồi dậy ra bàn ăn cho đàng hoàng. Với Tô Liên Y mà nói, mấy vết thương ngoài da này chỉ cần băng bó là xong, chứ đâu đến mức nằm bẹp một chỗ.
Lúc Tô Liên Y mặt mày vẫn còn tái nhợt nhưng đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, Đại Hổ đã ngồi vào bàn từ trước, bất giác nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng. Từ trước đến nay hắn luôn kính trọng những nữ nhân mạnh mẽ, không yếu đuối nhõng nhẽo, cũng không sợ đau sợ khổ.
Lần đầu tiên, Đại Hổ chủ động nở một nụ cười thiện ý với nàng. Chỉ tiếc, đổi lại là một cái lườm sắc như dao của Tô Liên Y. Nếu ánh mắt giết người được, e rằng dù không giết chết Đại Hổ thì cũng đủ làm hắn bị thương nặng.
Màn đối đáp bằng ánh mắt quái lạ này không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Sơ Huỳnh. Nhìn thấy thế, trong lòng nàng ta càng thêm chắc chắn với "âm mưu" mà mình vừa nghĩ ra khi còn ở trong bếp!
Tuy Tô Liên Y cố gắng ra bàn ăn cơm, nhưng rốt cuộc thân thể vẫn chưa tiện hoạt động. Lúc này, Đại Hổ lại hiếm hoi chủ động muốn giúp múc cơm, song bị Sơ Huỳnh khéo léo từ chối, rồi tự tay múc cơm, bày bát đũa cho mọi người.
"Liên Y, người bị thương rồi đi lại bất tiện, mấy ngày tới để ta tới chăm sóc ngươi được không?" Sơ Huỳnh chớp đôi mắt to long lanh, nhìn Tô Liên Y với ánh mắt dịu dàng làm nũng.
Tô Liên Y hơi cau mày: "Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da, vài hôm nữa là khỏi." Tay phải chưa thể cử động, nàng liền dùng tay trái cầm thìa, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo nếm thử.
Quả nhiên, Sơ Huỳnh không hề nói quá, tay nghề nấu cháo của nàng ta thật sự rất ổn. Cháo trắng nấu cùng các loại ngũ cốc, điểm thêm ít đậu đỏ, nước cháo sánh đặc, hạt gạo chín mềm, còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Các món ăn khác cũng được bày biện rất tinh tế, chỉ có điều trong đó có món nấm xào cay được làm khá kỳ quặc. Ớt đỏ nhìn rất bắt mắt, nhưng vì cho quá nhiều hạt tiêu nên mùi hăng đến nồng nặc.
Tô Liên Y bị sặc đến mức suýt hắt hơi, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến vết thương nên đành cố nín nhịn.
"Không được, ngươi bị thương là tại ta, nếu ta không đến chăm sóc, trong lòng ta áy náy lắm." Sơ Huỳnh nhíu mày, vành mắt đỏ hoe, bộ dạng như thể chỉ cần Tô Liên Y từ chối thêm một câu nữa là sẽ khóc ngay trước mặt nàng.
Hai người còn đang giằng co, Đại Hổ đã cầm thìa ăn một miếng cháo. Vừa ăn xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, theo phản xạ muốn nôn ra, nhưng vì đang ngồi ngay bàn ăn, nôn ra tại chỗ thì quá bất lịch sự, thế là hắn bật dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Nào ngờ, cánh cửa không biết đã bị ai đóng lại từ khi nào, lại còn cài chốt hẳn hoi. Hắn loay hoay mở chốt cửa nhưng vì quá gấp mà cứ mở không được. Vừa mở được chốt, người hắn liền lao ra ngoài như một mũi tên rời cung.
Tô Liên Y nhìn thấy hành động kỳ quặc của Đại Hổ, vô cùng khó hiểu: "Hắn sao vậy?"
Sơ Huỳnh bĩu môi: "Dám bắt nạt bạn ta, tất nhiên phải dạy cho hắn một bài học."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!