Chương 33: Bạn bè

Tô Liên Y không ngờ góa phụ lại quay lại. Có lẽ vì nàng — một người hiện đại — đã quá quen với sự lạnh lùng: đã quen với việc đỡ người già ngã ngoài đường thì bị vu oan, cứu người xong cũng chẳng được cảm ơn, thậm chí còn bị đòi tiền bồi thường. Thế mà bây giờ, góa phụ được nàng cứu xong lại dám lộ diện, chẳng lẽ không sợ bị nàng vu oan tống tiền hay sao?

Đúng lúc Tô Liên Y còn đang cảm khái về "tấm lòng cao đẹp" của góa phụ thì bỗng nhớ ra chuyện lúc nãy. Chính góa phụ này đã từng kể, khi nguyên chủ cướp lược của nàng ta, nàng ta chỉ vì nhắc lược bén mà bị hiểu lầm rồi ăn đòn.

Ngay lập tức, chút tôn kính vừa nảy sinh đã tan biến sạch sẽ. Thay vào đó, nàng chỉ còn biết lo lắng cho chỉ số thông minh của góa phụ này.

"Ta… ta đến chăm sóc ngươi, dù… dù ta chẳng biết làm gì cả, tay chân lại vụng về, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!"

Đôi mắt trong veo của góa phụ ánh lên sự kiên định hiếm thấy, gương mặt chỉ to bằng bàn tay lại nghiêm túc đến lạ, nhìn thế nào cũng thấy ngốc nghếch mà lại khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

Đại Hổ đứng bên cạnh, chẳng nói gì, nét mặt dửng dưng như không liên quan.

"Được rồi, vậy làm phiền ngươi vậy." Tô Liên Y khẽ cười, chậm rãi gật đầu, rồi gắng gượng dùng cánh tay trái còn lại đỡ người, lê bước vào trong phòng.

Góa phụ cuống quýt chạy đến đỡ nàng. Chỉ là thân thể mỏng manh với cái bụng bầu rõ ràng của nàng ta so với vóc người tròn trịa, lực lưỡng của Tô Liên Y thì khác nào lấy chim sẻ đỡ đại bàng, nhìn mà cũng đủ buồn cười lẫn thương xót.

Tô Liên Y cuối cùng cũng khó nhọc bò được lên giường của mình. Cả người ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn chút sức lực nào để cử động thêm nữa.

Góa phụ lạch bạch chạy ra ngoài, chưa đầy một lát đã ôm về một chậu nước ấm, rồi cẩn thận khép cửa lại. Nàng ta nhúng ướt khăn sạch, định cởi áo Tô Liên Y ra để lau rửa vết thương, nhưng loay hoay mãi vẫn không được. Hễ đụng tới là đụng ngay chỗ rách da, dù Tô Liên Y đã cắn răng không rên một tiếng, nhưng đôi mày nhíu chặt và giọt mồ hôi không ngừng túa ra đã nói rõ tất cả.

"Đồ… đồ góa phụ ngốc…" Tô Liên Y gắng gượng mở miệng.

"A, ta đây!" Góa phụ lập tức chạy tới trước mặt nàng, ngoan ngoãn chờ sai bảo.

Tô Liên Y hít sâu một hơi, cố nén cơn đau ở lưng và cổ tay phải xuống: "Ngăn kéo đầu tiên ở bàn trang điểm có kéo, ngươi lấy ra, cắt áo ta ra đi, đừng gỡ nữa." Gỡ nữa chắc nàng mất mạng mất.

"Được!" Góa phụ tuy hơi ngốc nhưng cũng lanh lẹ, lập tức chạy đi lấy kéo mang lại.

Nghĩ tới tác phong làm việc "hồn nhiên" của góa phụ này, Tô Liên Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lén cắn chặt mép ga giường trong miệng. Chỉ sợ lát nữa chẳng những áo bị cắt mà thịt nàng cũng bị cắt theo.

Nào ngờ ngoài dự đoán, tay góa phụ lại vô cùng khéo léo, còn chưa kịp thấy đau gì, Tô Liên Y chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua lưng, áo đã bị cắt ra gọn gàng rồi.

Thật ra Tô Liên Y không biết rằng, phụ nữ cổ đại ai cũng biết may vá, cắt vải, thêu thùa đều thành thạo.

Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Tô Liên Y, góa phụ cẩn thận lau sạch vết thương, rắc thuốc trị thương, rồi dùng vải sạch băng bó lại, cuối cùng còn giúp nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Xong xuôi mọi việc thì cũng đã đến trưa, góa phụ định xuống bếp nấu cháo cho Tô Liên Y. Tô Liên Y muốn gọi Đại Hổ vào dặn dò mấy chuyện, vừa mở miệng thì sững lại, không biết nên gọi góa phụ thế nào cho phải. Chẳng lẽ lại gọi giống như nguyên chủ trước kia, mở miệng là "góa phụ ngốc"? Thật sự quá bất kính.

"Liên Y, có chuyện gì sao?" So với sự lúng túng của Tô Liên Y, góa phụ lại vô cùng tự nhiên, nhẹ giọng hỏi.

"Ta… ta nên xưng hô với ngươi thế nào?" Nàng hơi ngượng ngùng, trước kia toàn bắt nạt người ta, giờ người ta đang chăm sóc mình mà lại chẳng biết tên thật.

Góa phụ không ngờ Tô Liên Y lại hỏi tên nàng, gương mặt nhỏ liền đỏ bừng vì vui sướng: "Ngươi… ngươi muốn… làm bạn với ta sao?"

"…." Hỏi tên thôi mà thành bạn luôn à? Lý lẽ kiểu gì vậy trời? Tô Liên Y bất lực: "Ừm, coi như vậy đi. Ngươi tên gì?"

Góa phụ vốn đã đi đến cửa, nghe vậy liền quay ngoắt lại, hí hửng chạy đến ngồi xổm bên giường Tô Liên Y, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm khiến nàng sởn cả gai ốc: "Người ta vẫn gọi ta là Hoàng thị, nhưng nếu ngươi là bạn ta, thì cứ gọi tên riêng đi! Tên này ta ít nói cho ai biết lắm, được không?"

"…." Tô Liên Y bất giác giật giật khóe mày, tự nhiên thấy hình như mình vừa rước thêm một đống phiền phức. Thật ra nàng thà gọi Hoàng thị cho xong chuyện.

"Ngươi không nói nghĩa là đồng ý rồi nhé! Hì hì, ta đã muốn làm bạn với ngươi từ lâu rồi!" Góa phụ càng nói càng phấn khích, đôi mắt long lanh đến đỏ hoe vì xúc động.

"…." Tô Liên Y đang dần hồi sức, bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, bị nàng ta chọc tức đến muốn ngất: "Ta bắt nạt ngươi như vậy, ngươi còn muốn làm bạn với ta sao?" Xem ra kẻ này không phải giả ngốc, mà là ngốc thật rồi.

"Ừ, dù ngươi hay giành đồ của ta, nhưng ít khi đánh ta, với lại ta rất thích ngươi, vì ngươi rất thật thà."

"Thật thà?" Đây mà cũng coi là lý do được sao?

Góa phụ gật đầu lia lịa: "Vì ta đã gặp nhiều người lắm rồi. Bề ngoài thì cười nói tử tế, nhưng trong lòng thì  vô cùng xấu xa. Những người như vậy ngoài miệng thì thân thiết với ta, nhưng thật ra chỉ mong ta chết đi cho rảnh mắt. Còn ngươi thì không thế, trong lòng nghĩ gì là làm nấy, không giấu giếm. Vậy nên ta thấy ngươi rất thật thà, ta rất thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!