Thê tử đã khuất của Tô Phong, vốn là người phụ nữ vừa siêng năng tháo vát, làn da trắng, gương mặt xinh đẹp, là cô nương đoan chính nhà gia giáo, nổi tiếng khắp thôn vì dung mạo hơn người. Một lần sang thôn bên thăm thân, không may gặp bọn thổ phỉ cướp bóc giữa đường, tính mạng cùng danh tiết như ngàn cân treo sợi tóc.
Đúng lúc ấy, Tô Phong còn trẻ tuy chẳng phải hạng người ra gì, nhưng dung mạo cũng coi được, lại có cái tính bốc đồng liều mạng, tình cờ đi ngang qua, ra tay cứu người.
Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, vở kịch cũ rích ấy đã thành chuyện thật. Khi mẫu thân Liên Y còn sống, Tô Phong cũng vì bà mà thu liễm bớt tính tình côn đồ.
Như Tô Bạch vừa kể, đại ca của hai người thì giống Tô Phong như đúc, còn Tô Liên Y và Tô Bạch lại thừa hưởng vẻ đẹp của người mẫu thân xinh đẹp kia, đặc biệt là làn da trắng mịn nổi bật giữa đám dân quê. Chỉ tiếc thay, được trời ban cho dung mạo tốt như thế mà cả hai chị em chẳng chịu tu chí làm ăn, ham ăn biếng làm, cuối cùng để béo tròn như lợn.
Tô Bạch hồi tưởng về mẫu thân, càng nghĩ càng xúc động, tới đoạn nghẹn ngào, khóe mắt hoe đỏ.
Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng, như thế không nỡ phá vỡ bầu không khí hoài niệm này: "Tô Bạch, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nước mắt vừa ngân ngấn trong khóe mắt Tô Bạch, nghe câu hỏi ấy xong liền biến mất sạch sành sanh.
"Ơ? Tỷ bị ngốc rồi à? Ta bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ tỷ còn không biết?" Giọng điệu vô tư đến hết chỗ nói.
Khóe miệng Tô Liên Y khẽ giật giật, thật sự rất muốn giơ tay ra tát cho cậu ta một cái.
"Ta hỏi thì ắt có lý do, lắm lời cái gì hả?"
Tô Bạch vội giơ tay che đầu, sợ nàng nổi hứng đánh thật.
"Tỷ, ta sai rồi, ta nói liền, năm nay ta mười bốn…"
"Mười bốn?" Tô Liên Y khựng lại, nhìn cái thân hình tròn như quả bóng trước mắt, thế nào cũng không ngờ được Tô Bạch mới chỉ mười bốn tuổi, vẫn còn là một thiếu niên! Nếu ở thời hiện đại, chắc cũng chỉ tầm học sinh cấp hai hay cấp ba mà thôi.
"Đúng vậy, đúng vậy." Tô Bạch đáp tỉnh bơ.
"Thế ta thì sao? Đại ca thì bao nhiêu?" Tô Liên Y tiếp tục hỏi.
"Đại ca hai mươi tuổi, năm ngoái vừa mới thành thân. Còn tỷ mười sáu." Tô Bạch nhìn Tô Liên Y bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, rồi còn không biết tự lượng sức mà buột miệng: "Tỷ, lúc nãy tỷ hỏi ta, rốt cuộc là có lý do gì vậy?"
Tô Liên Y dở khóc dở cười, giơ tay chọc mạnh vào trán cậu ta một cái.
"Tô Bạch à, ngươi làm ơn mở mang đầu óc giùm ta chút đi!"
"Ui da, tỷ nhẹ tay thôi mà!" Tô Bạch vội né người, sợ bị chọc thêm.
Phía trước chính là nhà của Tô Liên Y. Nàng bước vào cổng, lúc sắp bước vào sân thì bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
"Tô Bạch, ngươi có muốn học chữ không?" Nàng quay đầu hỏi.
Lần này thì Tô Bạch thật sự há hốc miệng vì kinh ngạc: "Tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy? Bị cái gì kích thích rồi à? Sao mấy ngày nay thay đổi đến mức ta chẳng nhận ra nổi luôn thế?"
Tô Liên Y thản nhiên đáp: "Bởi vì con người ta thì phải trưởng thành. Lúc còn nhỏ có thể vin vào cớ chưa hiểu chuyện, nhưng lớn rồi thì phải biết nghĩ cho cuộc đời mình. Chẳng lẽ ngươi định sống kiểu này suốt cả đời sao? Chẳng lẽ ngươi không ganh tị với đám quan lại hay phú thương giàu sang kia sao? Chẳng lẽ ngươi muốn từ khi sinh ra đến khi chết đi cũng chỉ loanh quanh trong cái thôn nhỏ này thôi à?"
Tô Bạch bị một loạt câu hỏi của Tô Liên Y làm cho ngẩn người. Những chuyện này, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.
Tô Liên Y mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai tròn trịa của Tô Bạch: "Về đi, suy nghĩ cho kỹ. Lần sau gặp lại, hãy trả lời ta những câu hỏi này."
Nói xong, nàng liền bước vào sân.
Xong mọi chuyện, trời cũng đã sẩm tối. Gió chiều nhè nhẹ thổi qua, trong sân yên tĩnh đến lạ. Cánh cổng nhà như tách biệt hẳn cái thế giới ồn ào ngoài kia, chỉ còn lại sự an nhàn của một góc quê yên bình.
Lúc này Đại Hổ đang ngồi thiền trên một tảng đá phẳng trong sân.
Tô Liên Y nhìn Đại Hổ đang nhắm mắt tĩnh tọa, bỗng bật cười khúc khích. Tên này cũng biết hưởng thụ ra phết. Nhưng hành động của hắn thật sự đã cho nàng một gợi ý rất hay. Nàng quyết định từ nay, mỗi tối đều sẽ tập yoga trong sân để rèn luyện thân thể, tiện thể giảm cân luôn.
Nhưng trước tiên, phải giải quyết cái bụng đã kêu réo cả buổi này cái đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!