Chương 29: Vu oan

"Là ai?" Đại Hổ hỏi.

"Chắc là Triệu Đại Thiết và Lý Nhị Lại." Tô Liên Y chẳng mấy để tâm: "Vì ta bênh vực nhà Tôn gia nên đắc tội với hai tên lưu manh đó, đoán chừng đây là trò trả thù hèn hạ của chúng thôi."

Nếu là người có chút liêm sỉ, ai lại dùng cái kiểu trả thù rẻ tiền thế này, chẳng ra gì cả.

Đại Hổ khẽ gật đầu. Mọi chuyện của nàng, hắn đều biết rõ. Từ chuyện nàng giúp nhà Tôn giấu tiền giúp Ngô thị, đánh gãy răng Triệu Đại Thiết, rồi chữa khỏi bệnh lạ cho Tôn Đại Hải… từng việc một, hắn đều âm thầm theo dõi.

Chính vì theo dõi kỹ như vậy, hắn mới chắc chắn nàng không phải gián điệp được ai đó gài bên cạnh mình.

"Giờ ngươi định làm gì?" Đại Hổ vừa hỏi, vừa múc một gáo nước lạnh trong chum, ngửa cổ uống cạn.

Tô Liên Y khẽ cong môi cười: "Tính gì chứ? Kệ bọn họ muốn đồn thì đồn. Có mất miếng thịt nào đâu. Lưu manh hay đàn bà lăng loàn cũng chẳng khá hơn nhau mấy, ta nghe quen tai rồi."

Tay Đại Hổ đang cầm gáo nước hơi khựng một nhịp, rồi đặt xuống, quay đầu nhìn Tô Liên Y, trong mắt thoáng chút kinh ngạc: "Ngươi thật sự không để tâm?"

Tô Liên Y chỉ liếc hắn, nhàn nhạt đáp: "Ngươi đoán xem."

Nói xong, nàng xoay người vào bếp, bắt đầu trộn bột rong biển với muối, coi như tự làm muối i

-ốt dùng dần.

"Tỷ… tỷ… nguy rồi, nguy to rồi…" Lại là tiếng Tô Bạch vang lên ngoài sân.

Đại Hổ bước ra cửa, thấy ngay tên mập Tô Bạch mồ hôi nhễ nhại, thở phì phò. Tên nhóc này còn liếc hắn một cái đầy khinh khỉnh, ánh mắt chẳng hề che giấu vẻ coi thường, rồi lại lật đật chạy vào sân tìm nhị tỷ của mình.

Tô Liên Y ung dung từ trong bếp bước ra, giọng thản nhiên: "Hét cái gì mà hét, làm như trời sập đến nơi không bằng. Là đàn ông thì bớt hoảng loạn đi được không?"

"Dạ… dạ… lời tỷ dạy phải lắm…"

Nếu đổi lại là người khác mắng hắn thế này, Tô Bạch đã sấn tới cãi tay đôi rồi. Nhưng người mắng lại là nhị tỷ hắn — người mà hắn luôn nghe lời nhất — nên chỉ biết rụt cổ chịu đựng.

"Tỷ à, thật sự nguy rồi… Cha chúng ta… cha đánh nhau với Lý Nhị Lại rồi!"

Tô Liên Y khẽ nhướng mày, giọng vẫn lãnh đạm: "Đánh thì đánh chứ sao. Hai thằng lưu manh choảng nhau, có gì lạ?"

Tô Bạch ngớ người ra: "Tỷ… vừa nãy không phải tỷ bảo ta đi điều tra xem ai tung tin đồn sao? Ta lần theo manh mối, moi ra là con mụ Lưu — vợ Lý Nhị Lại — loan tin bậy bạ. Cha nghe xong tức quá, lôi cả Thất thúc với Bát thúc sang nhà Lý Nhị Lại đánh luôn. Đánh tới mức đầu Lý Nhị Lại vỡ toác, máu me đầy sân, trưởng thôn cũng tới rồi. Tỷ mà không ra mặt thì sắp có án mạng tới nơi đấy!"

Tô Liên Y chỉ nhướng mày, giọng dửng dưng: "Liên quan gì tới ta?" Dù sao cái thân xác này là con gái ruột của Tô Phong, nhưng nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với Tô Phong. Loại lưu manh đáng gặp báo ứng, có gì oan?

Tô Bạch sững người, nhìn Tô Liên Y đầy khó tin: "Tỷ… nhưng đó là cha ruột của chúng ta mà!"

Đại Hổ bên cạnh nói: "Ngươi vẫn nên qua đó xem một chuyến."

Nói xong, hắn nhìn Tô Liên Y một cái thật sâu, ánh mắt đó như muốn nhắc nàng: Đừng để chuyện rắc rối hơn nữa.

Nhìn ánh mắt của Đại Hổ, Tô Liên Y hiểu ngay hắn đang lo điều gì, đành bất đắc dĩ nói: "Biết rồi mà."

Nói xong, nàng lấy một chậu nước rửa sạch rong biển dính trên tay, tháo tạp dề xuống, rồi xoay người bước ra khỏi sân.

Tô Bạch ngơ ngác hết nhìn bóng lưng tròn trịa của nhị tỷ mình, lại quay sang nhìn Đại Hổ mặt mũi bầm dập chẳng ra hình người, rồi ngửa cổ nhìn mây trắng lững lờ trên trời.

"Chết tiệt, chẳng lẽ trời sắp đổ mưa máu* rồi sao?"

*Đổ mưa máu thường dùng đề diễn tả một việc bất ngờ, trái ngược hoàn toàn với thường ngày, khiến người ta nghĩ "có khi trời sập cũng nên".

Nhị tỷ xưa giờ toàn mắng chửi, động tay động chân với Đại Hổ, vậy mà giờ tự dưng ngoan ngoãn nghe lời hắn?

Nếu hắn không nhìn nhầm... vừa rồi chẳng phải là cái cảnh "Phu xướng phụ tùy*" trong mấy lời đồn trong làng sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!