Chương 26: Không đến

Trên đường tới huyện thành, Tô Liên Y với Mã lão đầu trò chuyện rôm rả, Mã lão đầu vừa đánh xe lừa vừa gặm bánh bao Tô Liên Y đưa, miệng thì khoác lác kể chuyện tứ phương, nào chuyện ly kỳ, nào chuyện giai thoại, vui đến mức quên cả đường xa.

Chẳng mấy chốc đã tới cổng huyện thành.

"Mã đại thúc, ngươi cho xe dừng lại một chút." Tô Liên Y lên tiếng.

"Được!" Mã lão đầu giật cương dừng xe, quay lại hỏi: "Liên Y, ngươi có chuyện gì thế?"

Tô Liên Y nhanh nhẹn nhảy xuống xe, cầm chặt bọc đồ trong tay:

"Mã đại thúc, ta không vào phủ Lý gia nữa đâu, ngươi mang rượu vào phủ mất khoảng bao lâu ạ? Ta tranh thủ ra chợ huyện dạo một vòng, lát nữa quay lại đây gặp ngươi cùng về."

Mã lão đầu nghe vậy thì mừng rỡ, vỗ mạnh đùi cười ha hả: "Con bé ngoan, thế mới phải chứ! Chuyện hôn nhân quan trọng là môn đăng hộ đối, cái nhà Lý gia ấy à, vốn dĩ chẳng phải người trong làng mình có thể với tới. Có gả vào cũng chẳng có ngày nào sung sướng đâu. Còn tiểu tử Đại Hổ tuy ít nói nhưng khỏe mạnh, biết làm ruộng, hai đứa chăm chỉ thì rồi cũng sẽ khấm khá thôi."

"…" Tô Liên Y chỉ biết cười khổ: "Vâng, vâng, Mã đại thúc nói phải ạ. Giờ ta cũng buông chuyện đó rồi. Ta ra chợ mua chút đồ, lát nữa gặp lại ngươi về cùng nhé."

Trong lòng thì gào thầm: Trời ơi, oan quá mà!

Hai người hẹn nhau giờ quay về, rồi liền tách ra hành động. Trong lòng Tô Liên Y háo hức, tung tăng đi dạo khắp khu chợ huyện, còn Mã lão đầu thì đánh xe lừa chở rượu thẳng tới phủ Lý gia.

Trước cổng sau phủ Lý gia, Thúy Nhi dẫn theo mấy người, từ xa đã nhìn thấy xe lừa nhà Tô gia chở rượu lộc cộc chạy vào cổng sau. Trong lòng càng thêm căng thẳng, sát khí trong mắt lóe lên. Hôm nay, nhất định phải lấy mạng con béo đó!

Mã lão đầu dắt xe vào sân, quản sự ra đón, lại có vài gia đinh nhanh tay khiêng xuống ba thùng rượu lớn.

Vì sao một phủ lớn như phủ Lý gia lại cứ khăng khăng uống rượu lò nhà Tô gia? Dĩ nhiên, cũng có nguyên do của nó…

Bên cạnh thôn Tô Gia có một ngọn núi lớn, dân trong thôn gọi là núi Tiên Thủy. Trên đỉnh núi có một con suối, nước suối chảy xuống tụ lại ở lưng chừng núi thành một cái đầm, tuyệt nhiên không hề chảy xuống chân núi dù chỉ một giọt. Nước suối ở đây trong veo, ngọt mát, dùng pha trà thì hương thanh vị nhẹ, đem nấu rượu thì rượu ngọt đậm, hậu vị êm dịu khác thường.

Từng có người tính chuyện dẫn suối chảy xuống dưới núi, nhưng thử hết cách này đến cách khác, cứ đến chỗ đầm là nước lại tự nhiên ngấm xuống đất, chẳng chịu chảy xuống chân núi, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Xưởng rượu của Tô gia là nghề gia truyền, dùng công thức cổ xưa, điều quý nhất chính là nước suối Tiên Thủy này. Nước được dân làng cõng từng thùng xuống núi, cực nhọc nhưng quý giá.

Mười mấy năm trước, gia chủ Lý gia, Lý Phúc An từng vô tình uống được rượu của Xưởng rượu Tô gia. Từ đó về sau mê mẩn không dứt, uống rượu thì chỉ uống rượu nhà Tô Gia mà thôi.

Lý Phúc An là người làm ăn, rất khôn ngoan, từng tính chuyện trực tiếp mua đứt lò rượu nhà Tô gia, hoặc tự mở một lò rượu khác ngay dưới chân núi Tiên Thủy. Hắn từng mượn cớ mời mấy khách lớn đến uống rượu, cho họ nếm thử rượu của nhà Tô gia. Thế nhưng mấy vị khách ấy cũng chẳng mấy mặn mà, lại thêm chuyện lấy nước trên núi khó như vậy, cuối cùng Lý Phúc An đành bỏ ý định.

Cứ thế, phủ Lý gia trở thành khách hàng lớn nhất của xưởng rượu Tô gia.

"Ủa? Con béo đáng ghét đó sao không thấy tới?" Một a hoàn đứng cạnh Thúy Nhi tò mò cất tiếng. Đám người này đều do Thúy Nhi dẫn theo, chuẩn bị "xử lý" Tô Liên Y như lần trước.

Thúy Nhi đảo mắt nhìn quanh, quả thật ngoài lão già chở rượu thì chẳng thấy bóng dáng Tô Liên Y đâu cả. Nàng ta cau mày, ra lệnh cho một a hoàn lanh lợi: "Ngươi đi hỏi thử xem, nhớ khéo miệng một chút."

"Dạ, Thúy Nhi tỷ." A hoàn kia vâng lời, liền nhanh chân chạy đi.

Trước cổng sân sau, quản sự đã nhận rượu xong, đưa biên lai cho Mã lão đầu. Lúc này, một nha hoàn mặt mày tươi cười bước lại gần, cất giọng ngọt ngào: "Đại thúc mang rượu tới à? Sao không thấy Liên Y tỷ đâu thế?"

Mã lão đầu thấy đây là nha hoàn lạ mặt, trong bụng lấy làm lạ: từ bao giờ Liên Y lại quen thân với nha hoàn trong phủ Lý gia vậy? Ông đáp thật thà: "Liên Y hôm nay ra chợ mua ít đồ, không ghé Lý phủ."

"À?" Không chỉ nha hoàn kia mà cả quản sự cùng mấy tên gia đinh đứng bên cạnh cũng khẽ trố mắt: Con béo Tô Liên Y ấy mà không tới Lý phủ? Lạ thật!

"Vậy… Liên Y tỷ lát nữa có quay lại không? Mấy bữa nay không gặp, nhớ tỷ ấy quá chừng." Nha hoàn lại cố gặng hỏi, giọng ngọt như mật.

Mã lão đầu vốn là lão nông thật thà, đầu óc đơn giản, nghe nha hoàn nói vậy thì cũng tin sái cổ, cứ ngỡ nha hoàn này thật sự thân thiết với Tô Liên Y.

"Hôm nay nha đầu Liên Y không vào phủ đâu, vừa hẹn rồi, nó mua xong đồ thì hai người chúng ta về thẳng thôn luôn."

"À, ra vậy, đa tạ đại thúc ạ." Nói xong, nha hoàn kia lập tức quay gót rời đi, bước chân thoăn thoắt, chẳng để lộ chút sơ hở.

Nếu chuyện này xảy ra tầm một tháng trước, chắc chắn Mã lão đầu sẽ nghi hoặc mãi không thôi: Nha hoàn phủ Lý gia cao quý thế, sao lại tự dưng quan tâm đến con béo Tô Liên Y? Nhưng dạo gần đây tiếp xúc nhiều, lão thấy nha đầu  Liên Y cũng khéo léo, biết điều, tính tình lại không tệ, nên cũng không nghĩ ngợi chi cho lắm, chỉ cho là nha hoàn kia quý mến cô từ sớm thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!