Chương 23: Kẻ thù

Vì tìm được rong biển, Tô Liên Y vui mừng phấn khích như phát hiện ra một phương thuốc quý. Khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, nàng hào hứng kéo Triệu thị ngồi xuống trò chuyện rôm rả, hết lời khen ngợi ba cô con gái và cậu con trai của bà, khiến Triệu thị cười đến mức miệng không khép lại nổi.

Đừng nói Triệu thị, ngay cả Tô Chính

- người thường ngày trầm lặng ít nói

- lúc này cũng rạng rỡ thấy rõ khi nghe người khác chân thành khen con cái mình.

Quả thật, chỉ cần nhắc đến con cái, cha mẹ nào cũng sẽ vui vẻ mà nói chuyện không dứt, chưa bao giờ sai.

Tô Liên Y vốn có tính cách như vậy, bình thường thì dịu dàng ôn hòa, nhưng chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì miệng mồm lập tức ngọt như mía lùi, lời lẽ như bôi mật, ai nghe cũng xuôi tai. Lần này vì muốn nhờ Triệu thị giúp đỡ một việc lớn, nàng liền không tiếc lời khen ngợi, nói toàn điều hay khiến Triệu thị vui lòng.

Đại Hổ chỉ liếc qua hai người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả đến mức quên cả trời đất, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, chẳng buồn nhìn thêm lần thứ hai. Khi ánh mắt vô tình dừng lại ở bát canh có màu sắc lạ lẫm kia, hắn nhớ tới vẻ mặt phấn khích ban nãy của Tô Liên Y, ngần ngại một thoáng rồi vẫn đưa tay bưng bát lên, nhấp thử một ngụm.

Nước canh tanh nhẹ trôi qua đầu lưỡi, đôi mày rậm của hắn bất giác nhíu lại, rồi càng lúc càng siết chặt. Cuối cùng, hắn cố nuốt xuống, nhưng kiên quyết không thử thêm lần nào nữa.

Một bữa cơm quê tuy đơn giản nhưng đầy ấm cúng cũng nhanh chóng kết thúc. Nhờ buổi trò chuyện này, quan hệ giữa Tô Liên Y và Triệu thị càng thêm thân thiết. Quả đúng như người ta thường nói, tình bạn giữa phụ nữ phần lớn được vun đắp bằng những lời khen ngợi qua lại, hai người đã dùng hành động thực tế để chứng minh điều ấy.

Không chỉ Triệu thị mà đến cả Tô Chính, người đàn ông suốt buổi chỉ im lặng nép ở góc nhà, cũng không nhịn được thò đầu ra, thầm nghĩ hôm nay Tô Liên Y thật dễ thương và đáng yêu.

Triệu thị thấy Tô Liên Y thích rong biển thì sốt sắng gom hết chỗ rong biển nhà mình cho  nàng mang về. Nhưng Tô Liên Y sống chết không chịu nhận hết, cuối cùng đành miễn cưỡng cầm một nửa.

Ôm chặt đống rong biển phơi khô trong tay, Tô Liên Y xúc động đến mức đôi mắt đỏ hoe mấy lần, khiến Đại Hổ đứng bên cạnh cũng phải nhìn nàng bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ.

"Đại Hổ, chỗ này ngươi mang về nhà trước đi, ta phải ghé qua Tôn gia một chuyến."

Không cho hắn kịp phản ứng, nàng đã nhanh tay tách ra một nửa số rong biển, dúi vào tay hắn rồi ôm phần còn lại đã quay người chạy vội đi ngay.

Đại Hổ nhìn theo bóng dáng tròn tròn kia chạy càng lúc càng xa, đôi mày rậm vẫn nhíu chặt, ánh mắt thoáng nét trầm ngâm.

Lúc này ở Tôn gia, bếp lửa cũng đang đỏ rực, cơm nước chuẩn bị sôi sục. Trong làng, hầu như nhà nào cũng xây bếp gần cổng chính, nên vừa bước qua sân đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.

Vì đã dừng thuốc cho Tôn Đại Hải, nên mỗi tháng bớt đi một khoản chi tiêu không nhỏ. Không còn gánh nặng thuốc men, Tôn gia cũng nhẹ đầu, bữa ăn hằng ngày từ đó cũng đỡ tằn tiện hơn, món ăn phong phú và đủ đầy hơn trước.

"Liên Y muội muội, muội đến rồi à! Mau vào nhà, cơm sắp dọn xong rồi, ở lại ăn với nhà tỷ một bữa nhé!"

Thê tử của Tôn Đại Hải, Ngô thị vội vàng chạy từ bếp ra, vừa lau tay vào tạp dề vừa niềm nở kéo Tô Liên Y vào trong nhà.

"Nha đầu Liên Y đến rồi à, mau vào nhà đi!"

Bà cụ Tôn cũng lom khom lưng, bước nhanh ra sân đón nàng.

"Tôn lão, ngươi đi chậm thôi kẻo ngã !" Tô Liên Y vội vàng lên tiếng đỡ lời.

Lúc này, trong mắt cả nhà Tôn gia, Tô Liên Y chính là ân nhân cứu mạng, được mọi người từ già đến trẻ tôn trọng, yêu quý hết mực. Ngay cả cậu bé bướng bỉnh Tôn Cẩm cũng đứng trước cửa, đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn Tô Liên Y không rời.

Vào đến nhà, Tô Liên Y đặt bó rong biển khô lên bàn rồi bước thẳng tới giường của Tôn Đại Hải, động tác quen thuộc như đã làm nhiều lần.

"Tôn đại ca, dạo này ngươi thấy thế nào rồi?"

Tôn Đại Hải vẫn gầy gò, sắc mặt còn chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Nhờ Tôn Cẩm đỡ, hắn gắng gượng ngồi dậy, giọng đầy biết ơn: "Đỡ nhiều rồi, thật sự phải cảm ơn muội lắm, ân nghĩa này ta…"

"Tôn đại ca, đừng nói thế, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, giúp nhau một tay là chuyện nên làm mà!" Tô Liên Y vội vàng cắt ngang, không muốn nghe lời khách sáo.

"Dạo này ngươi có thể ngồi dậy vận động nhẹ, nhưng đừng quá sức. Mỗi sáng sớm và chiều tối chỉ nên đi lại chừng nửa canh giờ là đủ. Vận động nhẹ thôi, đi loanh quanh trong sân là được rồi."

Ở thời này không có cách nào kiểm tra chỉ số cơ thể, thiếu vi chất, thiếu canxi đều khó phát hiện. Huống chi trước kia Tôn đại ca còn uống quá nhiều thuốc Bắc, thân thể càng yếu, cần từ từ hồi phục.

Xét theo lý thuyết, thuốc Bắc vốn không trực tiếp gây ra thiếu canxi, nhưng theo trí nhớ của nàng, nhiều vị thuốc lại có thể cản trở cơ thể hấp thụ các vi chất. Với người bình thường thì không sao, nhưng với Tôn Đại Hải đang bị thiếu kali máu, chuyện bổ sung và hấp thu canxi lại càng phải lưu ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!