Xem ra vị bá mẫu này thật sự quý mến nàng, hoặc cũng có thể là quý mến nguyên chủ Tô Liên Y. Nhưng dù là thế nào đi nữa, Tô Liên Y cũng thật lòng thích vị bá mẫu thẳng thắn, cởi mở này.
Ở nơi xa lạ này, bá mẫu là người đầu tiên giúp đỡ và quan tâm nàng. Ngoài cảm động ra, Tô Liên Y chẳng biết nói gì hơn ngoài lòng biết ơn. Trong lòng nàng, đã coi bá mẫu như người thân ruột thịt thật sự rồi.
"Đại bá mẫu, tấm lòng của bá mẫu con xin ghi nhớ, nhưng bọn con vẫn không làm phiền người nữa, bọn con về nhà tự nấu ăn là được rồi."
Nói xong, Tô Liên Y nhìn về phía sau gốc cây lớn cách đó chừng hơn mười mét. Nơi đó, đại bá đang rụt rè ló đầu ra quan sát.
Tô Liên Y vốn thông minh, đương nhiên đã đoán ra lý do vì sao ngay khi nàng vừa xuất hiện ở ruộng, mảnh ruộng vốn đang đông người làm liền trống không; cũng hiểu vì sao lúc nhìn thấy phu thê đại bá mẫu thì hai người lại đang giằng co, càng biết rõ vì sao đại bá phải trốn sau gốc cây, không dám ló ra.
Sự uy hiếp! Đây chính là "uy hiếp" mà Tô Liên Y gây ra!
Đại Hổ dĩ nhiên cũng hiểu rõ, liếc nhìn Tô Liên Y bằng ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
"Đứa nhỏ này, hồi còn bé theo nương ngươi sang nhà bá mẫu chơi không biết bao nhiêu lần, sao lớn rồi lại khách sáo thế? Đi, về nhà với bá mẫu!"
Nói rồi, không cho Tô Liên Y từ chối, bà đã kéo tay nàng rảo bước ra khỏi ruộng.
Tô Liên Y bị lôi đi, đành bất lực bước theo, lòng lại càng thêm ấm áp. Ở cái thế gian xa lạ này, nàng không còn người thân nào, từ nay bá mẫu chính là người thân duy nhất của nàng.
"Còn ngây ra đó làm gì? Nhặt nông cụ rồi theo mau!" Bà Triệu dừng chân, quay đầu gọi với ra sau, giọng dứt khoát.
Đại Hổ bị điểm tên, chỉ có thể bặm môi, cúi người gom hết cuốc xẻng, lặng lẽ bước theo sau hai người.
Đại Hổ khựng người, thân phận tôn quý như hắn xưa nay ít khi bị ai ra lệnh như thế, nhưng nhiệm vụ còn dang dở, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cúi đầu nhặt hết nông cụ và làn cơm, lặng lẽ đi theo sau.
Bà Triệu thấy Đại Hổ chịu nghe lời, lại như chưa nói đủ, tiếp tục càm ràm không ngớt:
"Đại Hổ à, ngươi cũng là đàn ông rồi, ruộng đất thì chẳng biết trồng, tiền trong nhà cũng bị ngươi đánh bạc thua sạch, thế còn ra thể thống gì nữa hả?"
Cả người Đại Hổ căng cứng, cơ bắp siết lại, vì phải gắng sức kìm cơn giận, vai hắn khẽ run lên.
Bà Triệu đi đằng trước không hay biết gì, nhưng Tô Liên Y lại ngoảnh đầu, nhìn thẳng Đại Hổ bằng ánh mắt đầy đe dọa: Ngươi dám tức giận thử xem, ta dám bóc trần bí mật của ngươi cho cả làng biết!
Đại Hổ chỉ thấy oan ức đến mức chẳng biết than với ai, đành nén giận, gồng mình chịu trận.
Bà Triệu vẫn hoàn toàn không hay biết gì, tiếp tục lải nhải không ngừng: "Đại Hổ à, giờ hai đứa còn trẻ thì đói khát chút cũng không sao, nhưng sau này mà có con rồi, chẳng lẽ lại để con theo cha mẹ nó chịu đói luôn chắc?"
Đại Hổ sắp phát điên đến nơi. Hắn thừa nhận mình không biết trồng trọt, nhưng ít nhất cũng đã dốc hết sức lực mà làm. Riêng cái tội đánh bạc này thì thật sự là vô cùng oan uổng!
Tô Liên Y ngoảnh đầu lại nhìn hắn, rồi áy náy chớp mắt mấy cái, còn làm mặt tội nghiệp đầy đáng thương như muốn xin lỗi.
Đại Hổ không ngờ cái con người bình thường vẫn "cao cao tại thượng", bày ra bộ dạng nắm mọi chuyện trong tay như Tô Liên Y, giờ lại có lúc hạ mình làm nũng xin lỗi hắn thế này. Hắn vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười, cơn giận cũng vơi đi quá nửa.
Bà Triệu còn định tiếp tục lải nhải gì đó, Tô Liên Y liền nhanh trí giơ tay chỉ về phía gốc cây:
"Đại bá mẫu, người nhìn kìa, đại bá đang đứng đợi người đấy!"
Một câu lập tức chuyển hướng "giận cá chém thớt", khổ cho đại bá bị kéo ra chịu trận.
Quả nhiên, bà Triệu vừa thấy ông lão co ro trốn sau gốc cây, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, lập tức buông tay Tô Liên Y ra, xông thẳng tới, bắt đầu một tràng mắng xối xả không ngừng.
Bà Triệu mắng, Tô Chính thì chỉ biết cúi đầu nghe, hai phu thê phối hợp vô cùng "ăn ý".
Tô Liên Y phì cười thành tiếng, bất giác trong lòng cũng dâng lên chút ấm áp và ngưỡng mộ. Nàng chợt nghĩ, sau này phu quân của nàng không cần giàu sang quyền quý gì, chỉ cần giống như đại bá và đại bá mẫu thôi cũng đủ rồi
- bình dị mà yêu thương nhau, cả đời bền chặt không rời xa.
Tô Chính và bà Triệu sống cách ruộng không xa, chỉ là một căn nhà ba gian cũ kỹ, nhưng sân rộng rãi, nhà cửa dù không mới nhưng lại sạch sẽ, gọn gàng. Chỉ nhìn thôi cũng biết nữ chủ nhân là người siêng năng, khéo quán xuyến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!