Chương 20: Công việc đồng áng (2)

Mặc dù Tô Liên Y đã giải thích rồi, nhưng bà Triệu vẫn không tin, cái tay to như lá quạt vẫn tiếp tục đập bồm bộp vào sau gáy Đại Hổ:

"Thê tử ngươi có béo tí thì đã sao, đàn bà có da có thịt mới dễ đẻ, cái đồ ranh con chưa mọc đủ lông mà bày đặt chê thê tử hả! Xem ta dạy lại mày thế nào cho biết lễ độ!"

Bàn tay người đàn bà quanh năm làm ruộng, sức lực đâu có vừa, mỗi cái tát giáng xuống nghe bốp bốp như trống đánh, đầu Đại Hổ rung lên từng chập. Hắn không dám đánh lại, chỉ có thể luống cuống chạy quanh né tránh, trông vừa thảm hại vừa tức mà chẳng dám nổi giận. Muốn chạy cũng không dám, chỉ sợ Tô Liên Y thật sự lôi chuyện bí mật ra vạch trần thì khỏi còn mặt mũi ở làng.

Tô Liên Y dở khóc dở cười, vội nhào tới kéo tay bà Triệu lại: "Bá mẫu, thật mà! Đại Hổ không có mèo mả gà đồng gì đâu ạ!"

Bà Triệu bị Tô Liên Y níu tay lại nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi:

"Ngươi nhìn xem, thê tử ngươi thương ngươi thế đấy! Ngươi làm ra cái trò bẩn thỉu này, vậy mà nó còn bênh vực ngươi! Ngươi có còn lương tâm không hả? Ngươi có xứng đáng với nó không hả?"

"…"

Đại Hổ đứng một bên, mặt mày nghẹn đỏ bừng, trong lòng thì tức đến phát điên: cái con Tô Liên Y chết tiệt này, bịa ra cái quái gì thế hả!?

Tô Liên Y thấy tình hình càng lúc càng to chuyện, liền vội vàng chữa cháy, buột miệng bịa tiếp: "Bá mẫu, hắn… hắn thật sự không có mèo mả gà đồng gì đâu, hắn… hắn chỉ là… cờ bạc thôi ạ!"

"Cờ bạc!?"

Đại Hổ sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn Tô Liên Y, không dám tin tai mình: Hắn có trời đất chứng giám, cả đời này chưa từng đánh bạc một lần nào!

"Thật không đấy?"

Bà Triệu dừng tay lại, nghiêm mặt nhìn Tô Liên Y, hỏi gặng.

Tô Liên Y gật đầu lia lịa, như giã tỏi: "Vâng… đúng ạ… chính thế ạ! Tên này đem hết lương thực trong nhà đi cá độ hết rồi, giờ nhà ta sắp nhịn đói đến nơi!"

Đại Hổ tiếp tục trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn phun lửa, không thể tin nổi cái người này bịa chuyện mà mặt không đỏ, mắt không chớp! Mất lương thực là do nàng tiêu hoang, giờ lại đổ cho hắn cờ bạc?

Tô Liên Y lườm Đại Hổ một cái: So với tội "lén lút mèo mả gà đồng" thì nhận tội cờ bạc còn đỡ nhục hơn, hiểu chưa!?

Phụ nữ đúng là giống loài kỳ lạ, so với chuyện đàn ông ham mê cờ bạc thì họ không chấp nhận được chuyện phu quân lăng nhăng bên ngoài. Tuy nói thời xưa quan niệm tam thê tứ thiếp rất phổ biến, nhưng đó chỉ là chuyện của đám nhà giàu, chứ ở cái xó làng nghèo này thì cưới được một thê tử đã chật vật lắm rồi, muốn cưới thêm? Tiền đâu! Thế nên dần dần ai cũng mặc định đàn ông chỉ có một thê tử mà thôi.

"Ra là thế…" Bà Triệu lúc này mới chịu thôi đánh mắng, giọng điệu cũng hòa hoãn hẳn. Bà quay sang vỗ vỗ tay Tô Liên Y, dạy dỗ đầy thương yêu: "Liên Y à, đàn ông mà, ít nhiều cũng có tật xấu. Đại Hổ này nhà con ngoài cái tội hơi đần đần với ham cờ bạc ra thì ít ra nó cũng chưa lăng nhăng bên ngoài. Phận đàn bà, thôi thì cũng ráng nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà, biết chưa?"

"…"

Tô Liên Y chỉ còn biết gật đầu liên tục: "Vâng vâng, đúng ạ, bá mẫu dạy phải lắm ạ…"

Đại Hổ khinh khỉnh liếc xéo Tô Liên Y, còn nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đầy khinh thường ấy liền trừng mắt lại: "Sao ngươi không nói gì đi? Chẳng lẽ ngươi cờ bạc còn cho là đúng chắc?"

Nói rồi, nàng lại trừng mắt đe dọa hắn: dám cãi thử xem!

Đại Hổ bất lực, trong lòng thầm nghiến răng, nhưng lại chẳng làm gì được Tô Liên Y: "Đa… bá mẫu… dạy phải lắm…"

Những lời này gần như là nghiến ra từ kẽ răng, nghẹn uất mà không thể phản bác.

Bà Triệu thấy vậy thì càng hài lòng, vỗ vỗ tay Tô Liên Y rồi dạy dỗ tiếp, giọng nói đầy thấm thía: "Ừm, thế mới phải chứ. Nghèo thì nghèo, nhưng chỉ cần phu thê đồng lòng thì kiểu gì cũng dựng nên cơ nghiệp, sống với nhau hòa thuận mới là phúc đức nhất. Hai đứa nghe rõ chưa?"

"Vâng vâng, đúng ạ…"

Cả hai, kẻ bị ép nói dối, người bị ép chịu oan, chỉ còn biết gật đầu lia lịa, răm rắp vâng dạ cho yên chuyện.

Thấy bà Triệu lại chuẩn bị giảng đạo thêm, Tô Liên Y vội vàng tìm cớ đánh trống lảng: "Bá mẫu, ngài xem giúp đi, ruộng này Đại Hổ trồng có đúng không ạ?"

Câu này nói ra đúng là tự vả vào mặt mình, nhìn mảnh ruộng đầy cỏ mọc loạn xanh um kia, chỉ cần mang cái máy cắt cỏ đến là gọn như sân bóng, làm sao mà gọi là đúng được chứ!

Bà Triệu khom lưng xuống, giơ tay nhổ mấy nhánh cỏ, rồi nghiêng đầu hỏi: "Đại Hổ à, Đây… ngươi trồng cái giống gì đây hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!