Một câu ngắn ngủi mà chứa đựng quá nhiều thông tin, nhưng Tô Liên Y lúc này chẳng có thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi cái gọi là Lý phủ này càng sớm càng tốt, tránh xa nguy hiểm.
Lưu ma ma quay người bỏ đi, Tô Liên Y cũng lập tức theo sát phía sau. Vừa ra khỏi gian bếp chưa được bao xa, đã nghe có người gọi nàng: "Liên Y! Hóa ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi khắp nơi đó!"
Tô Liên Y nhìn theo hướng giọng nói, thấy không xa có một ông lão mặc áo ngắn màu nâu đất, vẻ mặt đầy lo lắng. Rõ ràng ông nhận ra nàng, giọng nói quen thuộc, lại còn mồ hôi đầm đìa, chắc đã tìm kiếm suốt một thời gian dài.
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nở nụ cười thân mật, làm ra vẻ như rất quen thuộc: "Đúng vậy, ta ở đây, để ông phải tìm vất vả rồi. Thật ngại quá!"
Câu nói vừa dứt, không chỉ ông lão sững sờ mà ngay cả Lưu ma ma đứng cạnh cũng trố mắt nhìn nàng, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ xa lạ.
Bề ngoài Tô Liên Y vẫn giữ vẻ tự nhiên bình thản, nhưng trong lòng thì căng như dây đàn: Sao vậy? Chẳng lẽ câu vừa rồi không đúng? Hay… đây không phải kiểu ăn nói của nguyên chủ?
Nàng nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Dù sao hồn đã đổi, không để lộ sơ hở mới là chuyện lạ. Hơn nữa, nàng hoàn toàn không biết tính cách nguyên chủ trước kia ra sao.
Chuyện mượn xác hoàn hồn, nàng tuyệt đối không thể để người khác phát hiện. Ở thời hiện đại thì còn bị lôi vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch, chứ ở cái thời đại này, e rằng chưa kịp giải thích đã bị coi là yêu quái rồi đem thiêu sống. Chưa kể con nha hoàn tên Thúy Nhi kia còn đang hận nàng đến thấu xương.
Ông lão kia họ Mã, bình thường mọi người gọi là Mã lão đầu, là người làm thuê cho huynh trưởng của Tô Liên Y. Lẽ ra việc mang rượu giao cho Lý phủ là nhiệm vụ của ông, nhưng Tô Liên Y lại cứ nhất quyết bám theo, mê mẩn sắc đẹp của Nhị công tử Lý gia, sống chết đòi đi cùng. Mà huynh trưởng nàng, Tô Hạo, lại vô cùng cưng chiều muội muội, đành nhắm mắt cho nàng làm theo ý mình.
"Lưu ma ma, trời cũng không còn sớm nữa, ta xin phép về trước, lần sau lại làm phiền Lưu ma ma nhé."
Tô Liên Y cố gắng nặn ra một nụ cười được cho là tươi tắn, chỉ tiếc gương mặt đầy mỡ này mà cười lên thì trông lại càng đáng sợ.
"Còn có lần sau?" Lưu ma ma lập tức hừ lạnh, chẳng hề khách sáo: "Tô Liên Y, Lý phủ là khách hàng lớn nhất của xưởng rượu nhà các ngươi. Nếu ngươi còn không biết điều, cứ bám riết lấy Nhị thiếu gia, để mất mối làm ăn này, ngươi gánh nổi trách nhiệm không?"
Đến lúc này Tô Liên Y mới thật sự hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra huynh trưởng của nguyên chủ mở một xưởng rượu, còn Lý phủ chính là khách hàng lớn. Mỗi lần giao rượu, nguyên chủ đều kiếm cớ đi theo, mục đích là quyến rũ Nhị thiếu gia Lý gia. Mấy nha hoàn ăn mặc sang trọng lúc nãy tám chín phần là người hầu thân cận bên cạnh Nhị thiếu gia. Chúng chạy đến mắng chửi nguyên chủ, muốn cho nguyên chủ một bài học, không cẩn thận xô nguyên chủ ngã chết, kết quả chính nàng lại mượn xác hoàn hồn mà sống lại trong thân thể này.
Vừa nghĩ, Tô Liên Y vừa đưa tay sờ ra sau gáy. Ngón tay vừa chạm vào, lập tức đau buốt như xé da xé thịt. Vết thương ấy lại trùng khớp với vết thương chí mạng khiến nàng chết ở kiếp trước.
Nguyên nhân cái chết giống hệt nhau, tên cũng giống nhau. Lẽ nào việc nàng mượn xác hoàn hồn lần này không phải ngẫu nhiên mà còn có ẩn tình sâu xa?
Nàng lại đưa tay lần xuống đai lưng. Người xưa thường nhét vài món đồ nhỏ trong đai áo để tiện lấy, cũng giống như người hiện đại hay bỏ ít tiền lẻ trong túi quần vậy.
Trong đai lưng quả nhiên có mấy đồng bạc vụn. Tô Liên Y cũng không biết số này đáng giá bao nhiêu, nhưng nghĩ bụng có còn hơn không, bèn lấy hết ra, cầm gọn trong tay rồi tươi cười bước lên mấy bước, nắm chặt tay Lưu ma ma: "Lưu ma ma nói đùa rồi, dù ta có đến Lý phủ nữa thì cũng chỉ là để thăm ma ma thôi. Được trò chuyện với ma ma, ta học hỏi được bao điều quý báu mà!"
Hai tay nắm nhau, ánh mắt của Lưu ma ma lập tức mềm mỏng hơn, bà ta lập tức đổi ngay sắc mặt. Vẻ khắt khe ban nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười gượng gạo, giả vờ hiền hậu:
"Thế mới phải. Tô Liên Y, sau này vào Lý phủ mà không tìm ta thì ta sẽ buồn đấy."
Trong lúc hai tay nắm nhau, Lưu ma ma kín đáo nhận gọn số bạc vụn kia. Chậc, cũng kha khá đấy, ít ra cũng cỡ một lượng bạc!
…
Trời đã ngả về chiều, ánh nắng cũng bắt đầu nhạt dần. Đang mùa xuân, cái oi nóng ban nãy trong bếp giờ ra ngoài đã tan biến hết, chỉ còn lại làn gió mát nhẹ thổi qua.
Đám nha hoàn đứng sau Thúy Nhi đều tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thái độ của Lưu ma ma bỗng thay đổi nhanh như vậy. Ngay cả lão Mã cũng không khỏi sững người. Lưu ma ma xưa nay nổi tiếng chua ngoa khó tính ở hậu viện Lý phủ, sao giờ lại niềm nở với Tô Liên Y thế kia?
Lý do thì quá rõ ràng rồi: cầm tiền của người ta thì phải thay người ta gánh chuyện phiền phức.
Tô Liên Y đưa tiền, chẳng qua cũng chỉ để giữ cho xưởng rượu Tô gia một con đường lui. Nàng cũng không chắc cách này có hiệu quả hay không, nhưng trong tình cảnh này thì cứ còn nước còn tát mà thôi.
May mắn là… Lưu ma ma quả nhiên là người thích tiền. Lưu ma ma đúng là dễ bị mấy chiêu này mua chuộc thật.
"Trời cũng không còn sớm nữa, mau về lại thôn Tô Gia đi. Làm việc thì nhớ động não nhiều một chút, nghĩ kỹ rồi hãy làm." Lưu ma ma bày ra bộ dáng người lớn dạy dỗ, giọng điệu ra vẻ quan tâm.
Tô Liên Y gật đầu, rút tay về: "Vâng, ta nhớ rồi. Vậy ta xin phép về trước, làm phiền Lưu ma ma lo lắng rồi."
Lưu ma ma cũng khẽ gật đầu, mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay đã kín đáo cất gọn số bạc. Bà ta đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo Tô Liên Y và lão Mã rời đi.
Ra khỏi Lý phủ, Tô Liên Y leo lên chiếc xe lừa chở rượu, bánh xe cọt kẹt lăn trên đường đất trở về thôn Tô Gia. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh: cuối cùng cũng tạm thoát khỏi hiểm cảnh rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!