Chương 19: Công việc đồng áng (1)

Gió xuân lồng lộng, cả ruộng cỏ xanh mơn mởn dập dờn như sóng biển, màu xanh non ấy quả thật rất đẹp. Cảnh tượng này chính là khung cảnh mà người hiện đại hay ao ước được nhìn thấy nhất. Thế nhưng lúc này, hai phu thê Tô Liên Y lại chỉ đứng ngây ra bên cạnh, chẳng biết nói gì.

Màu xanh vốn có thể làm dịu mắt, giảm mỏi thị lực, nhưng trong mắt Tô Liên Y bây giờ, màu xanh ấy lại chói mắt đến phát bực.

"Có gì không ổn sao?" Đại Hổ cau mày hỏi, đây là công sức cả tháng trời của hắn mà.

Tô Liên Y thở dài một hơi: "Dù ta không rõ cụ thể cách trồng trọt ra sao, nhưng hình như ta từng nghe người ta nói phải làm luống trước, rồi gieo hạt theo khoảng cách nhất định. Như vậy vừa đảm bảo cây nhận đủ ánh sáng mặt trời, vừa tránh việc các cây tranh nhau nước và dinh dưỡng trong đất."

Đại Hổ cau mày chặt hơn: "Ánh sáng? Nước?"

Tô Liên Y dở khóc dở cười: "Cái này ví như một nhà có mấy anh em, lương thực chỉ có bấy nhiêu, anh em càng đông thì mỗi người được ăn càng ít, hiểu chưa?"

Đại Hổ gật gật đầu: "Ừm."

Tô Liên Y hơi sững người: "Hiểu rồi à?"

Đại Hổ lại lắc đầu.

"…" Tô Liên Y cạn lời, thôi kệ, nàng cũng chẳng còn sức mà giảng cho hắn cách làm ruộng, huống hồ bản thân nàng cũng chẳng biết gì cho cam.

"Ngươi đợi chút, để ta đi hỏi người ta đã."

Tô Liên Y lắc người một cái, thân hình tròn trĩnh lắc lư theo, rồi khom lưng ngó ra ngoài.

Nhưng vừa ló đầu nhìn đã tức đến nghẹn họng: dân trong thôn đang cắm cúi làm ruộng thì thấy "nữ ma đầu" Tô Liên Y xuất hiện, ai nấy mặt mày tái mét, lũ lượt bỏ cuốc chạy biến, chỉ chốc lát mà cả cánh đồng rộng trước mặt đã sạch bóng người, trống huơ trống hoác như ruộng hoang.

Chẳng trách bọn họ sợ: Tô Phong cùng con gái Tô Liên Y và con trai Tô Bạch, ba cha con này nổi danh chuyên đi moi tiền thiên hạ. Ai dính vào nhà họ, y như rằng mất tiền oan. Dân làng từng bị lừa không ít phen, huống chi mấy hôm trước Tô Phong còn dẫn cả nhà sang Tôn gia đòi tiền, chuyện ấy ai mà chẳng biết.

Nhưng cách chỗ Tô Liên Y và Đại Hổ chừng mười mét vẫn còn một cặp phu thê già đang giằng co nhau vì chuyện gì đó, cãi vã ầm ĩ, chưa kịp bỏ chạy.

Mắt Tô Liên Y sáng rực như bắt được cứu tinh, cuối cùng cũng có người để hỏi rồi!

Nàng vội vã nhấc chân chạy về phía hai ông bà, thân hình mũm mĩm lắc lư, vừa chạy vừa thầm nhủ: lần này nhất định phải xin chỉ dạy cho ra nhẽ cách làm ruộng mới được!

Cách đó mười mét, ông lão đang kéo tay bà lão: "Bà nó ơi, cái con Tô Liên Y ấy là người thế nào, bà còn chưa nhìn rõ à? Nó đâu còn là đứa con gái ngây thơ như trước nữa. Chỉ cần bị nó bám lấy thì thế nào cũng bị moi tiền. Bà quên chuyện hai năm trước ở đầu làng phía Đông rồi sao? Lão Đại Khánh chỉ đi ngang qua đường, rõ ràng không hề đụng chạm gì tới nó, vậy mà nó vu cho lão Đại Khánh sàm sỡ, đòi ba lượng bạc.

Đại Khánh không chịu đứa, thế là nó kéo một đám lưu manh tới đập phá nhà lão, cuối cùng cướp luôn năm lượng bạc đấy!"

Nói tới chuyện này, ông lão tức đỏ cả mặt, chỉ mong bà lão tỉnh ra mà tránh xa Tô Liên Y.

Nhưng bà lão lại không nghe, còn trách ngược: "Dù sao nó cũng là cháu gái chúng ta, chưa dứt nghĩa họ hàng, ông là thúc ruột nó đấy. Làm thúc mà cứ trốn cháu thế à? Ông quên hồi còn con Quế Hoa còn sống, nó còn tè dầm ướt cả vai ông nữa cơ mà!"

Tô Liên Y nghe nhắc mà cứng họng. Quế Hoa, tức là mẹ ruột của nàng

- người đàn bà nổi tiếng chịu thương chịu khó, hiền lành nhất thôn. Hồi mẹ còn sống thì cha nàng, Tô Phong, còn biết sợ, còn giữ mồm giữ miệng. Từ khi mẹ mất, ông ta càng lúc càng khốn nạn, chẳng coi ai ra gì.

Ông lão vừa ngẩng lên thì thấy Tô Liên Y, thân hình tròn trịa như quả bóng, đang lăn lăn chạy về phía mình, hoảng quá suýt bật khóc: "Bà nó ơi, tại bà cứng đầu đấy, giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi!"

Mặt ông dài ra như đưa đám, cứ như sắp bị Tô Liên Y chặn đường đòi tiền đến nơi.

Tô Liên Y thở hổn hển, vội vàng gọi giật:

"Bá… bá phụ, bá mẫu… Hai bá đừng đi vội, ta có chuyện muốn hỏi ạ!"

"Xong đời rồi, bị nó tóm rồi!" Ông lão xị mặt, chấp nhận số phận.

Bà lão trừng mắt lườm ông, rồi tươi cười đón Tô Liên Y: "Liên Y à, có chuyện gì thế?"

Đến gần hơn, Tô Liên Y mới nhìn rõ đôi phu thê già này: bà lão hiền hậu phúc hậu, tóc búi gọn gàng, bên ngoài quấn khăn đội đầu màu tím đỏ đã phai, quần áo thì là vải thô màu xanh lam, tuy cũ nhưng sạch sẽ chỉnh tề, nhìn rất dễ chịu. Ông lão mặc bộ quần áo ngắn màu xanh đã bạc màu, quay lưng lại, trông dáng vẻ đầy chán nản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!