Tiền sinh hoạt?
Người đàn ông hoàn toàn không ngờ nàng lại mở miệng đòi thứ này. Trái tim vốn lạnh như băng bỗng như có một luồng cảm giác kỳ lạ và ngứa ngáy len vào, nhưng hắn lại chẳng hiểu cảm giác này từ đâu mà có.
Hắn đưa tay vào ngực áo, móc ra một xấp ngân phiếu, tiện tay quẳng luôn trước mặt Tô Liên Y.
Tô Liên Y ban đầu chỉ tính kiếm chút bạc để dành sẵn làm vốn phòng khi bỏ trốn sau này, ai ngờ lại moi được cả một đống thế này.
Với chút kiến thức lịch sử ít ỏi còn sót lại, nàng nhớ ngân phiếu chỉ được dùng khi bạc quá nhiều không tiện mang theo. Nói cách khác, một tờ ngân phiếu thường đáng giá hơn cả đống bạc vụn cộng lại. Vậy thì cái xấp ngân phiếu này... giá trị tới mức nào chứ?
"Số bạc này coi như sinh hoạt phí ta đưa ngươi, nhưng ngày thường ăn mặc chi tiêu tuyệt đối không được động đến đám ngân phiếu này. Nếu lộ sơ hở rồi rước họa, đừng trách ta không nhắc trước."
Tay khẽ vuốt lớp ngân phiếu dày cộp giấu trong lòng, Tô Liên Y cuối cùng cũng thấy yên tâm đôi phần.
Ở hiện đại, nàng sinh ra trong một gia đình khá giả, học hành thuận lợi, thi đậu thẳng lên thạc sĩ, rồi lại làm việc ở bệnh viện lớn. Cuộc sống chưa bao giờ phải lo thiếu tiền, cũng chẳng biết cảm giác túng thiếu khốn khổ là thế nào.
Thế nhưng, sau chuyện suýt phải ôm bụng đói hôm trước, lần đầu tiên trong đời nàng mới thấm thía: tiền… thật sự quan trọng thế nào.
"Chuyện này khỏi cần ngươi lo!"
Người đàn ông gằn giọng, âm sắc trầm thấp mà đầy sát khí, nghe đã biết hắn không hề vui vẻ gì.
"Ngươi tên gì?" Tô Liên Y coi như chẳng hề để ý tới cơn giận của hắn, giọng điệu vẫn bình thản như nước. "Đừng nói tên thật, ta còn chưa muốn chết đâu. Tìm cho ta một cái tên giả hoặc xưng hô gì cũng được. Nếu lười nghĩ, vậy thì ta cứ gọi ngươi là Đại Hổ."
Người đàn ông thoáng ngẩn ra, rồi như có thứ gì thôi thúc, hắn buột miệng: "Vân."
Vừa dứt lời, hắn liền hối hận: sao lại dễ dàng nói ra tên thật như thế này? Nếu để lộ tung tích thì...
Tô Liên Y gật đầu như thể chẳng có gì to tát: "Biết rồi, Đại Hổ."
"..."
Tô Liên Y nhìn ra được vẻ cạn lời của hắn, liền chậm rãi nói: "Ta biết ngươi tên Vân rồi, nhưng ra ngoài vẫn cứ gọi là Đại Hổ cho chắc. Dù nghe quê mùa thật, nhưng ông bà xưa nói rồi. tên xấu dễ nuôi mà."
"…" Vậy thì hỏi làm gì? Rườm rà vô ích!
"Tối nay, chúng ta ngủ thế nào?" Nàng cất kỹ số tiền, rồi thản nhiên ngồi xuống, cách một cái bàn, nghiêm túc nhìn thẳng hắn mà hỏi, không chút ngượng ngùng lúng túng.
"Ngươi ngủ giường, ta ngủ bếp." Hắn trả lời gọn lỏn.
Tô Liên Y cong khóe môi, rất hài lòng với sự ga lăng này: "Mấy đêm tới đành làm phiền ngươi vậy. Nhưng cũng không thể để ngươi ngủ bếp mãi được. Phòng này rộng, ta định sửa lại, xây một bức tường ngăn ở giữa. Mai ta vẽ sơ đồ cho ngươi xem."
"…"
Đại Hổ im lặng. Ban đầu còn tưởng nàng nói chuyện thương lượng, ai dè mới mấy câu đã biến thành ra lệnh, mà lệnh ra nghe cứ như đã quen làm thế từ lâu lắm rồi.
"Còn gì muốn hỏi không?"
"Hết rồi." Đại Hổ không muốn dây dưa thêm, bèn đứng dậy ra ngoài sân, lôi một tấm chiếu cũ trong kho, trải luôn dưới sàn bếp, nằm xuống định chợp mắt cho xong.
Nhà bếp ở đây vốn là một gian tách riêng, dù bản thân "Tô Liên Y thật" lười biếng hiếm khi nhóm lửa nấu ăn, nhưng lâu ngày vẫn ám ít nhiều mùi khói dầu.
Tô Liên Y đứng từ xa nhìn Đại Hổ, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả: Người này, chắc chắn không phải hạng ác nhân gì. Tuy thỉnh thoảng trên người hắn toát ra sát khí dữ dội, nhưng nếu thực sự là kẻ táng tận lương tâm, làm chuyện khuất tất, thì làm sao có thể giữ nguyên tắc cẩn trọng như thế này?
Nghĩ vậy, nàng lục tủ lôi ra một chiếc chăn, rồi ôm sang bếp.
Đại Hổ nằm quay lưng về phía nàng, trên người không đắp gì, dưới lưng chỉ có mỗi tấm chiếu rách, gối cũng chẳng phải gối mà là viên gạch được kê tạm.
Trước giờ... hắn vẫn sống thế này sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!