Chương 16: Thỏa thuận (1)

Đêm xuống, trong sâu mát mẻ lạ thường, trái ngược hẳn với bầu không khí u ám nặng nề bên trong phòng.

Tô Liên Y vừa bước vào, tiện tay cầm lấy ấm nước đặt ngay cửa. Nàng cũng chẳng rõ thứ này nên gọi là gì, thân sứ, hai lớp, đáy vuông nắp tròn, đoán chừng là loại bình giữ nhiệt, tựa như ấm nước nóng ở thời hiện đại.

Bên trong là nước sôi mà nàng mới đun lúc nãy.

Người đàn ông ngồi thẳng lưng bên bàn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mày rậm hơi nhíu, môi mỏng mím chặt, toát ra khí thế sát phạt, tựa như pho tượng sát phật khiến người khác phải e dè.

Tô Liên Y bốc một nhúm trà thả vào ấm, rồi rót nước sôi vừa mang đến. Chẳng mấy chốc, hương trà thanh thoát lan khắp phòng, xua tan phần nào bầu không khí ngột ngạt.

"Uống trà." Nàng đưa chén trà tới trước mặt hắn.

Người đàn ông nhìn chén trà bốc hơi nghi ngút, lại liếc sang Tô Liên Y vẫn còn cầm ấm nước trong tay, khóe môi mỏng khẽ cong lên, cười như không cười: "Không cần bày mấy trò phòng bị vô ích ấy. Nếu ta thật muốn lấy mạng ngươi, ngươi tưởng chỉ dựa vào chút nước nóng này mà ngăn được ta sao?"

Tim Tô Liên Y bất giác siết lại, quả nhiên, người này không phải hạng tầm thường, chỉ thoáng đã nhìn thấu tính toán của nàng.

Việc nàng bưng ấm nước bước vào vốn không phải ngẫu nhiên, mà đã có dụng ý. Nàng cố tình chọn chỗ ngồi gần cửa nhất, phòng khi không đạt được thỏa thuận, nàng sẽ hắt cả bình nước sôi vào người hắn để tranh thủ thời gian lao ra phố gọi cứu viện.

Nàng vẫn còn nhớ rõ khi trước dùng gậy gỗ đánh hắn, gậy gãy đôi mà thân hắn chẳng chút lay chuyển, đủ biết chênh lệch sức lực giữa hai người lớn đến thế nào. Chi bằng đừng dại lấy trứng chọi đá.

Mà người đàn ông này kỵ nhất chính là việc bị làm lớn. Hắn ẩn mình nơi đây cũng chỉ để che mắt thế gian. Một khi thân phận bại lộ, những chuyện hắn mưu toan e rằng sẽ hỏng mất quá nửa. Dân làng thôn Tô gia đã cảnh giác, muốn quay lại lần thứ hai há dễ gì.

Tô Liên Y biết điều này nhưng cũng không vạch trần. Lúc này mà cãi nhau thì thật ngu ngốc. Hắn đã chịu mở miệng nói thẳng, chứng tỏ mọi chuyện vẫn chưa đến bước đường cùng.

Nàng tự rót cho mình một chén trà, ung dung ngồi xuống đối diện hắn.

"Ngươi không phải Tô Liên Y, nhưng ngươi là kẻ thông minh." Người đàn ông cất lời, ánh mắt đen thẳm nhìn thẳng vào mắt nàng, sâu như giếng cổ.

Tô Liên Y khẽ gật đầu, ung dung đáp:

"Ngươi cũng chẳng phải hạng ngốc nghếch gì. Nhưng ta thấy ngươi là người thẳng thắn. Kẻ thông minh với nhau thì cứ thẳng thắn cho dễ, được chứ? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Người đàn ông không ngờ nàng chẳng những không tỏ vẻ kinh ngạc, ngược lại vẫn ung dung điềm tĩnh, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ hứng thú, khẽ nheo lại: "Người biết thân phận thật của ta đều phải chết. Chỉ có kẻ chết mới khiến ta yên tâm tuyệt đối. Ngươi còn muốn biết nữa không?"

Tô Liên Y thành thật lắc đầu: "Ta không phải người tò mò. Vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

Người đàn ông bật cười, giọng cười thấp mà lạnh: "Quả là kẻ biết tiếc mạng."

Nàng cũng chẳng ngại đáp trả: "Trên đời này ai mà chẳng sợ chết? Nếu ngươi không sợ chết, vậy sao còn cam tâm làm phu quân của một nữ lưu manh?"

Nghe câu này, vẻ mặt người đàn ông bỗng trầm xuống, giọng cũng cao hơn đôi chút: "Ta không phải hạng tham sống sợ chết! Chỉ là mọi chuyện cẩn trọng vẫn hơn!"

"Ừ, ta hiểu rồi."

Trong lòng Tô Liên Y thầm cười lạnh: Ngươi có thể tính toán chu toàn, lẽ nào người khác không được? Chẳng lẽ ngoài ngươi ra thì ai cũng là kẻ ngu ngốc?

Nhưng nàng không nói ra, chẳng muốn phí lời vô ích.

Người đàn ông lại hỏi: "Vậy ngươi là ai?"

Tô Liên Y khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến bầu không khí bớt đi mấy phần lạnh lẽo. Người đàn ông này, lạnh lùng thì có lạnh lùng, nghiêm nghị thì có nghiêm nghị, nhưng ngẫm kỹ ra, vẫn mang chút trẻ con không giấu được.

"Ngươi còn không chịu  nói cho ta biết ngươi là ai, sao ta lại phải thành thật khai báo? Chi bằng thế này đi… chúng ta hợp tác." Nói rồi, nàng đưa ánh mắt mang theo tia chờ mong nhìn thẳng vào hắn.

Người đàn ông này tính khí cứng cỏi, chẳng biết uốn mình, nếu không đã chẳng vì một câu nói "sợ chết" mà nổi giận. Hắn ghét nhất kẻ khác cho rằng hắn tham sống sợ chết. Cộng thêm khí thế sát phạt ngùn ngụt trên người hắn, ngoài quân nhân thì còn có thể là ai?

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của riêng nàng mà thôi.

Phương Tây có câu cổ ngữ: "Sự tò mò giết chết con mèo." Mèo có chín mạng còn vì tò mò mà chết, huống chi con người yếu ớt chỉ có một sinh mệnh mỏng manh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!