Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, mặt đỏ bừng cả lên. Nghĩ đến chuyện tối qua còn mạnh miệng hứa hẹn sẽ tự mình kiếm tiền bù lại số bạc đã tiêu, vậy mà giờ lại để người ta phải nhịn đói cùng mình, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
"Cơm đâu?" Người đàn ông lại hỏi lần nữa, giọng vẫn lạnh băng.
Tô Liên Y lúng túng, chỉ biết cúi gằm mặt, không nói được lời nào.
Ngẩng đầu lên, Tô Liên Y bỗng nhìn thấy mấy bộ quần áo phơi ngoài sân còn chưa kịp thu lại, trong đầu chợt lóe ra một ý.
"Đại Hổ, trong làng này có tiệm cầm đồ không?"
Lúc này nàng cũng chẳng kịp để tâm xem người đàn ông kia có nghi ngờ gì không. Dù sao, một người sinh ra lớn lên ở thôn Tô gia mà lại không biết có cầm đồ hay không, chuyện đó đã quá khả nghi rồi.
Tiệm cầm đồ kiểu này thường chỉ có ở trên trấn, làm gì có ở trong làng?
Người đàn ông liếc nàng một cái, ánh mắt bình thản, chẳng đoán được đang nghĩ gì. Hắn không nói một lời dư thừa, chỉ xoay người bước ra ngoài.
Tô Liên Y cũng bước theo ra sân, thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia đã rời khỏi cổng, nàng cũng không cất tiếng gọi lại, chỉ khẽ nhún vai. Chắc hẳn hắn tự ra ngoài kiếm gì ăn rồi, thế cũng tốt, tạm thời giải quyết được nỗi lo trước mắt của nàng.
Dù gì thì hắn cũng là con rể ở rể, nhưng đâu thể cứ dựa dẫm mãi vào một người đàn bà nuôi ăn nuôi mặc được?
Lại một đêm trời quang mây tạnh, màn đêm buông xuống, trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, sắp đến rằm rồi.
Tô Liên Y thu quần áo phơi ngoài sân xuống, cẩn thận gấp từng món một, xếp ngay ngắn vào tủ quần áo trong phòng. Xong xuôi, nàng lại thấm ướt giẻ lau rồi bắt đầu lau dọn bụi bặm, việc mà nàng đã quen tay từ khi nào không hay. Căn phòng vốn phủ đầy bụi bặm nay đã sạch sẽ, ngăn nắp đến mức khó tin.
Thật ra nàng chẳng chú tâm gì mấy vào việc dọn dẹp, chỉ là cố ý tìm việc để làm, để đầu óc không quá trống rỗng. Trong đầu, nàng vẫn luôn nghĩ mãi về bệnh tình của người đàn ông nhà họ Tôn.
Ước chừng hơn một canh giờ sau, Đại Hổ trở về. Trên tay hắn còn xách theo một con thỏ rừng cùng hai con gà rừng béo tốt.
Nhìn thấy Tô Liên Y đang cặm cụi lau bụi, người đàn ông chỉ thốt ra đúng một chữ, gọn lỏn như vàng: "Cơm."
Nói rồi, hắn tiện tay quẳng đống thịt thú rừng vừa săn được vào trong bếp, còn bản thân thì xoay người ra sân, bắt đầu chẻ củi.
Tô Liên Y khẽ nhướn mày, trong lòng thầm tán thưởng gã "đồng nghiệp mới" ít lời mà hiểu chuyện này. Nàng xắn tay áo, bước vào bếp bắt đầu làm sạch đám thịt rừng.
Hồi còn đi học, Tô Liên Y luôn đứng đầu trong các tiết thực hành giải phẫu: năm nhất mổ chuột, năm ba mổ thỏ, mấy chuyện đó đối với nàng đều như trò con nít. Bây giờ chạy ra bếp xử lý mấy con thú rừng thế này, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.
Dù trong tay chỉ có mỗi con dao bếp cũ sắp gỉ sét, nhưng khi rơi vào tay nàng, nó lại như có linh hồn. Lột da, moi ruột, làm sạch
- động tác liền mạch, gọn gàng đến mức không dính chút máu bẩn nào.
Khi người đàn ông vừa chẻ củi xong, bước vào nhà thì thấy ngay lưỡi dao bếp cũ được đưa ra trước mặt.
"Mài lại đi."
Người đàn ông đưa tay nhận lấy con dao, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."
Rồi quay người ra ngoài, ngay sau đó trong sân đã vang lên tiếng mài dao đều đặn, chắc nịch, nghe rất an tâm.
Trong lúc hắn mài dao, Tô Liên Y thì thả mấy con thú rừng đã làm sạch vào chậu nước, rửa lại lần cuối cho thật sạch sẽ. Hai người, mỗi người làm một việc, chẳng ai buồn nói thừa câu nào, có gì cần nói thì cũng chỉ một hai chữ là xong. Nhìn qua thì quái lạ, nhưng ở giữa họ lại toát ra một thứ yên tĩnh lạ thường, như một kiểu hòa hợp rất tự nhiên.
Khi người đàn ông bước vào bếp lần nữa, con dao đã được mài sáng bóng như mới, dưới ánh đèn dầu leo lét còn ánh lên tia lạnh lẽo. Tô Liên Y nhìn mà thầm nghĩ: con dao này giờ có khi không chém sắt thì cũng đủ bén để cắt đứt sợi tóc trong nháy mắt rồi.
Nhận lại con dao sáng loáng, Tô Liên Y bất giác nhớ đến Tôn gia. Người đàn ông kia vì thiếu kali nên tay chân vô lực, lại còn suy dinh dưỡng, mà đứa nhỏ trong nhà cũng cần bổ sung dưỡng chất gấp. Gà rừng trong tay nàng, dù không phải gà nhà nuôi, nhưng với tình hình của họ, có được một con gà để bồi bổ đã là quý lắm rồi. Nàng cầm dao, trong lòng băn khoăn, lưỡng lự hồi lâu.
"Cái đó... Đại Hổ, ta có chuyện này muốn nhờ ngươi giúp một chút."
Nàng hơi lúng túng, thật sự không quen cái kiểu phải hạ giọng mở miệng cầu người khác.
Người đàn ông đang chuẩn bị quay đi, nghe vậy liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, im lặng chờ nàng nói hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!