Chương 13: Khám bệnh (2)

"Nếu ta đoán không nhầm, hắn bị thiếu kali, một nguyên tố vi lượng rất quan trọng cho cơ thể."

Trong ánh mắt đầy chờ đợi của cả nhà họ Tôn, Tô Liên Y nghiêm túc lên tiếng. Giọng nàng không lớn, nhưng đầy uy nghi, khiến người nghe tin phục.

"Kali? Cái gì mà "giả"? Là thiếu cái gì vậy?" Người phụ nữ nhà họ Tôn ngơ ngác, nghe không hiểu cụm từ "thiếu kali" với căn bệnh này có nghĩa là gì? Cứ tưởng Tô Liên Y đang nói đến chuyện gì đó "giả dối".

Liên Y khẽ mỉm cười, nói:

"Tôn tẩu, không phải là "giả dối" đâu, mà là "kali", một nguyên tố vi lượng. Ta nói nhiều hơn chút thì cũng khó mà hiểu được."

Đừng nói người xưa không hiểu, căn bệnh này mà đặt ở thời hiện đại, e rằng cũng không ít người không rõ.

"Nếu cơ thể con người thiếu kali, cơ bắp sẽ không thể co giãn bình thường, dễ mệt mỏi. Ngoài ra còn ảnh hưởng đến nhu động ruột*, gây phù nề, liệt nửa người hoặc dẫn đến bệnh tim. Nói một cách dễ hiểu, chính là toàn thân không có sức, mệt rã rời, thậm chí có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào."

*Nhu động ruột là chuyển động co bóp nhịp nhàng của các cơ trong thành ruột, giúp đẩy và tiêu hóa thức ăn, đồng thời tống chất cặn bã ra ngoài. Nếu nhu động ruột yếu hoặc rối loạn, người bệnh dễ bị đầy bụng, táo bón hoặc rối loạn tiêu hóa.

Ánh mắt đờ đẫn của người đàn ông yếu ớt nằm trên giường dần trở nên sáng rõ, như kẻ sắp chết đuối bỗng vớ được khúc gỗ giữa biển khơi. Bệnh của hắn, bao nhiêu thầy thuốc đã xem qua, cùng lắm chỉ nói là khí hư*, kê thuốc uống mãi vẫn chẳng khá hơn. Hắn thật không ngờ, một "nữ ma đầu" trong làng lại biết rõ căn bệnh này!

*Khí hư (trong y học cổ truyền) là cách gọi tình trạng cơ thể suy yếu do khí lực bên trong bị suy giảm. Khi "khí" — tức năng lượng sinh lực — hư tổn, người bệnh thường mệt mỏi, yếu sức, dễ đổ mồ hôi, hay chóng mặt, nói yếu hơi.

Nói đơn giản: "khí hư" = cơ thể yếu, không đủ sức để duy trì hoạt động bình thường.

Cả đám đàn bà con gái nhà họ Tôn đều mừng rỡ khôn xiết, Tôn lão bà còn run rẩy quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa.

"Tô cô nương, ngươi nhất định phải cứu sống nhi tử của ta! Lão thân này kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nguyện đền đáp ơn đức của ngươi!"

"Tôn lão, người đừng làm vậy, ta thật sự không dám nhận." Tô Liên Y vội vàng đưa tay đỡ bà lão dậy, trong lòng không khỏi cảm thán: người xưa đúng là nói quỳ là quỳ được, thật chẳng quen chút nào.

"Vậy... Tô cô nương, xin hỏi bệnh của nhi tử ta... còn có thể chữa khỏi được không?" Bà lão run giọng hỏi, đầy vẻ thấp thỏm hy vọng.

Tô Liên Y khẽ nhíu mày. Bệnh này nhẹ thì không sao, chỉ cần ăn uống bồi bổ, nghỉ ngơi điều độ là được; nhưng nếu đã trở nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mà thuốc bổ sung kali là dung dịch uống Kali Clorid 10%, ở thời này lại hoàn toàn không có. Muốn tự pha chế thì cũng thiếu nguyên liệu cơ bản, chẳng lẽ phải đi khai thác rồi luyện từng chút một sao?

"Chuyện này… e là không ổn." Tô Liên Y nói thật, khi bệnh đã nặng tới mức độ này thì ăn uống bồi bổ thôi không thể cứu kịp nữa.

Không có thuốc tây, vậy dùng thuốc bắc thì sao?

Tô Liên Y chợt nghĩ đến thuốc bắc. Nếu nơi này tương tự như Trung Quốc thời cổ, vậy thì khắp núi rừng hẳn đều có dược thảo quý hiếm. Gần thôn Tô gia lại có dãy núi trùng điệp kéo dài, trong đó có một ngọn núi hiểm trở, đỉnh núi cao vút, chắc chắn sẽ tìm được không ít vị thuốc quý. Nhưng dùng thuốc thì không thể dùng bừa.

Tuy rằng thời hiện đại rất chuộng kết hợp Đông — Tây y, nhưng nhiều vị thuốc bắc khi dùng chung với thuốc tây không những không hỗ trợ mà ngược lại còn cản trở cơ thể hấp thụ một số nguyên tố vi lượng. Việc phối hợp thuốc Đông — Tây đòi hỏi bác sĩ chuyên khoa và dược sĩ có chuyên môn kê toa, hơn nữa còn cần được kiểm chứng qua lâm sàng. Còn cụ thể loại thuốc bắc nào có thể cản trở việc hấp thụ kali thì nàng cũng không rõ, dù sao lĩnh vực của nàng vốn không phải chuyên về nội khoa, mà là khoa thần kinh.

Ngoài ra, điều quan trọng hơn là: nàng suy đoán người đàn ông nhà họ Tôn mắc chứng thiếu kali máu cũng chỉ dựa vào triệu chứng lâm sàng, chứ không có cách nào kiểm tra cụ thể để khẳng định chắc chắn.

Nghe Tô Liên Y nói vậy, hy vọng vừa mới nhóm lên trong lòng người nhà họ Tôn lại vụt tắt, ai nấy ôm đầu khóc nức nở.

"Đừng khóc vội, chưa phải là không chữa được, chỉ là… cần có thời gian thôi." Tô Liên Y vội trấn an.

"Thật vậy sao? Tô cô nương, ta cầu xin ngươi, nhất định phải cứu sống phu quân ta! Nếu mà… nếu mà có mệnh hệ gì… nhà ta biết sống sao đây!?" Người phụ nữ nhà họ Tôn òa khóc, lao tới quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân Tô Liên Y.

Tô Liên Y bất lực, trong lòng chỉ biết than thở: sao lại quỳ nữa rồi? Nàng vội dùng sức đỡ nàng ta đứng dậy.

"Tôn tẩu cứ yên tâm, ta sẽ cố hết sức. Tuy không dám chắc có thể lập tức cho huynh ấy xuống giường đi lại, nhưng ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng đâu."

"Tô cô nương, ngươi đúng là thần sống! Ngươi là đại ân nhân của Tôn gia chúng ta!" Vừa đỡ được người phụ nữ họ Tôn đứng dậy, bà lão bên cạnh lại lập tức quỳ sụp xuống lần nữa.

Đến cả Tô Liên Y, bình thường ứng biến nhanh lệ, giờ cũng luống cuống tay chân. Người hiện đại như nàng thật sự không hiểu nổi cái kiểu cứ gặp chuyện là quỳ của người xưa.

Tô Liên Y nhất thời không biết đối phó làm sao với cảnh này, đành cố ý đổi chủ đề: "Đừng vội cảm ơn ta. Ta còn mấy vấn đề muốn hỏi, không biết mọi người có thể trả lời giúp ta không?"

"Tô cô nương, ngươi cứ nói." Người phụ nữ vội đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!