Chương 12: Khám bệnh (1)

Người phụ nữ họ Tôn, bà lão và đứa trẻ cũng vội chạy cả vào trong nhà, ngạc nhiên nhìn Tô Liên Y đang bình tĩnh cấp cứu. Động tác của nàng vô cùng thành thạo, rõ ràng đã quen tay.

Chẳng bao lâu, người đàn ông nhà họ Tôn tỉnh lại.

"Cha! Cha tỉnh rồi! Cha ơi…"

Đứa bé cứng cỏi ấy rốt cuộc không kìm được, òa khóc nức nở khi thấy cha mở mắt. Người phụ nữ họ Tôn và bà lão cũng sán lại gần, vừa mừng vừa xúc động đến mức chẳng còn lòng dạ nào mà nghi ngờ vì sao nữ ma đầu Tô Liên Y xưa nay vô học vô nghề, nay lại có thể biết cứu người như vậy.

Tuy người đàn ông đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Nhà còn đường không?" Tô Liên Y nghiêng đầu hỏi.

Lúc này, nét mặt nàng vẫn bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc, nhưng không còn khiến người ta sợ hãi nữa. Ngược lại, lại mang đến cho người ta cảm giác yên tâm, như thể chỉ cần có nàng ở đây thì trời có sập cũng không sao.

Một gia đình nghèo thế này, làm gì có đường?

"Không… không có…" Người phụ nữ khẽ đáp, giọng lí nhí.

"Không phải còn tiền sao? Đi mua đi." Tô Liên Y chỉ để lại một câu, rồi tập trung kiểm tra tình trạng của người đàn ông.

"Hả? Đi… mua đường ạ? Tô cô nương, nhưng… nhưng đó là tiền để cứu mạng mà…"

Trong mắt họ, đường là thứ xa xỉ, chỉ khi nào no bụng rồi mới dám nghĩ đến, huống chi giờ còn đang túng thiếu như vậy.

"Đi mua đường đi."

Tô Liên Y vừa nói vừa cởi áo người đàn ông ra. Thân hình vốn to khỏe, giờ chỉ còn da bọc xương, tiều tụy đáng thương.

Hành động này của Tô Liên Y khiến người phụ nữ họ Tôn đỏ mặt, tuy miệng không dám nói gì, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, không hiểu Tô cô nương định làm gì.

Thực ra, Tô Liên Y đang quan sát xem trên người bệnh nhân có dấu vết bất thường nào không. Rất nhiều bệnh sẽ biểu hiện ra ngoài da, như có khối u, vết xuất huyết nhỏ… Trong trường hợp bệnh nhân không thể nói chuyện, lại không có những thiết bị khám cơ bản như ống nghe, thì bác sĩ Tây y cũng phải làm như Đông y: quan sát kỹ, lắng nghe, hỏi han và bắt mạch.

"Đồ đàn bà đê tiện!" Người phụ nữ còn chưa kịp mở miệng, thì đứa bé đã quát lên trước.

"Cẩm Nhi, không được hỗn!" Người phụ nữ hoảng hốt, vội kéo đứa bé vào lòng, bịt chặt miệng nó lại.

Tô Liên Y cũng chẳng để tâm, chỉ nói: "Vừa rồi không phải định đưa tiền cho ta sao? Lấy số tiền đó đi mua, coi như số đường này là ta tự bỏ tiền ra mua. Mau đi rồi mau về."

Giọng nàng không hẳn dịu dàng, nhưng cũng không lạnh lùng mà là một giọng nghiêm túc, đầy sức thuyết phục khiến người ta không thể cãi lại.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, người phụ nữ bỗng có một niềm tin kỳ lạ rằng: Tô Liên Y thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho phu quân mình.

Tô Liên Y vừa định làm bước kiểm tra tiếp theo thì hơi cau mày, quay đầu hỏi: "Ở đây có đường đỏ không?"

Người phụ nữ vội vàng gật đầu: "Có, có ạ, chỉ là không biết Tô cô nương…"

"Mua thêm đường đỏ."

Nói xong, nàng lại cúi đầu tiếp tục kiểm tra.

Bà lão cũng chợt hiểu ra: Thì ra Tô Liên Y định mua đường cho con trai bà ăn? Nghĩ vậy, bà không kìm được, mạnh dạn hỏi một câu: "Cô… Tô cô nương, đường đỏ này… chẳng phải là để cho phụ nữ sau khi sinh ăn sao?"

Liên Y thấy là bà lão hỏi, bèn dừng tay, quay người lại trả lời nghiêm túc, giọng cũng dịu đi nhiều:

"Tôn lão, đường đỏ không chỉ dành cho phụ nữ sau sinh hay kinh nguyệt không đều đâu. Nó còn rất tốt cho người già và người bệnh. Trong đường đỏ có nhiều loại vitamin và khoáng chất vi lượng, cơ thể dễ hấp thụ, giúp hồi phục sức lực nhanh. Vị này… ta gọi là Tôn đại ca đi, tuy ta vẫn chưa biết bệnh gì, nhưng huynh ấy đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ thể kiệt sức, nếu không thể truyền dịch tĩnh mạch thì chỉ có cách cho uống đường để bổ sung năng lượng."

Đối với người lớn tuổi, nàng luôn giữ sự tôn trọng cao nhất.

Bà lão và người phụ nữ nhà họ Tôn nghe xong thì ngẩn ra, liếc nhìn nhau: Sao lời của Tô Liên Y họ nghe chẳng hiểu gì? Sao lại khác hẳn mấy thầy lang trước kia?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!