Âu Dương gia, Quần Anh Hội.
So với các buổi tụ hội của quan lại, yến hội giới thương nhân có chỗ tương đồng, cũng có điểm khác biệt.
Tương đồng là ở chỗ, đều thích ganh đua khoe khoang, tỏ vẻ thân thiết, nói lời khách sáo, nhưng thực chất lại âm thầm kéo bè kết cánh, đấu đá ngầm.
Khác biệt là ở chỗ, thương nhân ít vẻ nho nhã, lại nhiều phần sắc sảo. Dĩ nhiên, cái "sắc sảo" ấy cũng chỉ vừa đủ trong khuôn khổ, phần lớn thời gian vẫn là khúm núm lấy lòng, khéo léo luồn lách.
So với khu dành cho nam nhân, thì khu khách nữ còn gay gắt hơn, mùi thuốc súng ngấm ngầm lan tỏa, sóng ngầm cuộn trào không dứt.
Lý phu nhân tức Đào thị, kể từ khi dùng thử "thần phương" mà Tô Liên Y đưa cho — loại dược phẩm điều dưỡng cấp tốc — chỉ vài lần đã thấy hiệu quả rõ rệt, làn da săn chắc thấy rõ. Vì da đã không còn chảy xệ, lớp phấn vốn khó tán đều giờ cũng mịn màng trơn láng.
Có được làn da như vậy, tất nhiên bà ta cũng thay đổi trang phục cho hợp. Nếu nói trước đây Đào thị trông ngoài bốn mươi, thì giờ nhìn lại, chỉ như cô nương đầu ba mươi. Bà ta vứt bỏ những bộ y phục màu tối thường ngày, thay vào đó là váy dài bằng gấm thêu lá sen màu xanh mực, điểm xuyết vài đóa phù dung hồng nhạt còn e ấp, thêm vài cánh bướm thêu kim tuyến bay lượn quanh mình.
Không cần rực rỡ phô trương, nhưng lại toát ra nét thanh nhã nhẹ nhàng, hoàn toàn cắt đứt mọi dấu vết "mùi tiền". Bà ta phe phẩy chiếc quạt tròn, khiến những quý phụ nhân đồng lứa xung quanh đều bị bà ta lấn lướt một cách phũ phàng.
Ánh mắt các quý phụ tràn đầy kinh ngạc, trong lòng thì ghen tị tột độ, nhưng lại không thể mở miệng hỏi thẳng ra được.
Trong số các quý phụ ngồi đó, có một người khí chất đoan trang, sang quý, chính là Tôn phu nhân – chính thất của một phú thương giàu có vùng Thanh Châu. Bà ta và Lý phu nhân cũng coi như giao hảo không tệ. Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ tuổi độ đôi mươi, mắt không lớn nhưng ánh lên vẻ quyến rũ, trong vẻ dịu dàng lại mang theo vài phần lanh lợi sắc sảo, nàng tên Tôn Thiện Nhi, là đích nữ của Tôn gia.
Tôn gia Thanh Châu và Lý gia Nhạc Vọng có quan hệ làm ăn, mà Tôn Thiện Nhi thì sớm đã đem lòng ngưỡng mộ Lý Ngọc Đường, một lòng một dạ muốn gả vào làm dâu Lý gia.
Tôn phu nhân đưa quạt tròn che khẽ bên khóe môi, ghé sát tai con gái thì thầm vài câu.
Tôn Thiện Nhi ánh mắt khẽ nheo lại, gật đầu đầy ngụ ý. Được mẹ ra hiệu, nàng ta lập tức tươi cười rạng rỡ bước tới bên Đào thị, miệng gọi ngọt ngào: "Đào di mẫu~!"
Giọng điệu thân thiết đầy tình cảm.
Lý phu nhân cũng dịu dàng đáp lại, vẻ hiền từ không hề giả tạo. Mấy quý phụ ngồi đó liền hùa theo nói lời khách sáo, còn Tôn Thiện Nhi thì nhanh nhẹn khéo miệng, ra sức tâng bốc Lý phu nhân, câu nào câu nấy đều khiến người nghe thoải mái.
Một phụ nhân khác, Vương phu nhân, thấy vậy trong lòng không khỏi ghen tức, giọng đầy mùi dấm chua chua xót xót cất lên: "Lý phu nhân quả nhiên xinh đẹp lại hào phóng, chẳng những bản thân đẹp, mà nhị công tử Lý gia cũng nổi danh gần xa. Đến nỗi khiến dân nữ cũng nửa đêm tìm đến tận cửa, hiến thân không chớp mắt. Đúng là có sức hút."
Lời bà ta, rõ ràng ám chỉ lời đồn giữa Lý Ngọc Đường và Tô Liên Y. Cái "nổi danh" mà bà ta nhấn mạnh, ai nghe cũng hiểu là "tai tiếng".
Đám quý phụ dù ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong bụng thì ai nấy đều dựng tai nghe, khóe miệng khẽ giật, cười thầm, chờ xem vở kịch hay sắp diễn.
Tôn Thiện Nhi nghe xong thì tức giận, lập tức lên tiếng phản bác: "Vương phu nhân, người không thể ăn nói hàm hồ! Ngọc Đường ca ca sao có thể là hạng người đó! Rõ ràng là con tiện nhân tên Tô Liên Y kia bám riết không buông, Ngọc Đường ca ca luôn khinh thường nàng ta. Mấy lời đồn này, chắc chắn là do tiện nữ kia tung ra, chẳng liên quan gì đến Ngọc Đường ca ca cả!"
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu nói: "Đúng là con gái Tôn phu nhân, mở miệng ra là hùng hổ dọa người, chẳng biết lớn nhỏ, càng chẳng có chút lễ nghi phép tắc nào. Ta thật tò mò không biết, có nhà nào dám cưới một cô nương lỗ mãng như vậy về làm dâu."
Mặt mũi Tôn phu nhân thoáng trầm xuống. Dù sao con gái vẫn còn trẻ, trong lòng có chuyện thì không nén được cảm xúc, khiến bà ta có chút mất mặt.
Mấy vị quý phụ bên cạnh thì giả vờ như không thấy, trong lòng lại thầm cười khoái trá. Vương phu nhân chưa buông tha, lại tiếp lời: "Thiện Nhi, bản phu nhân và mẫu thân ngươi cũng coi như tỷ muội lâu năm, hôm nay xem như người lớn nhắc nhở ngươi một câu: Con gái phải biết giữ mình. Chưa cưới đã nôn nóng vồ tới, thì còn khác gì loại thôn phụ kia đâu?"
"Ngươi…!" Tôn Thiện Nhi tức đến đỏ bừng mặt, nếu không phải vì đang ở chốn đông người, thì chắc chắn đã xông lên cào mặt mụ đàn bà miệng thối kia một trận cho hả giận.
Tôn phu nhân cũng chẳng phải hạng dễ bắt nạt, nhướng mày đáp trả: "Vương phu nhân, Thiện Nhi nhà ta tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu gì về tình cảm nam nữ, chẳng qua là quý mến Lý phu nhân nên mới thân thiết như vậy, thật không dám phiền ngài phải bận lòng. Trái lại, ngài nên lo cho tiểu thư nhà mình thì hơn, gả vào Lưu gia năm năm rồi mà cái bụng vẫn chẳng động tĩnh gì.
Nếu cứ thế này mãi, con cái đám thiếp ở Lưu gia cũng đều thành thân sinh con cả rồi, đến khi ấy tiểu thư nhà ngài chẳng phải có thể trực tiếp làm tổ mẫu? Thế cũng coi như đỡ việc đấy."
"Ngươi…!" Lần này đến lượt Vương phu nhân tức đến nghẹn họng, chỉ thốt được một tiếng rồi đứng chết chân tại chỗ.
Chúng quý phụ xung quanh âm thầm hả hê: Có trò hay, sao lại không xem?
Lý phu nhân vẫn chưa mở miệng. Dù nghe được những lời chua cay mỉa mai của Vương phu nhân lúc nãy, sắc mặt bà ta vẫn không đổi. Không phải vì bà ta nhẫn nhịn tốt, mà vì trong lòng đang cười thầm: Bọn phụ nhân nông cạn thiển cận, mắt cao hơn đầu này, nào có biết Tô Liên Y sđược mời đến Quần Anh Hội? Chỉ e lát nữa sẽ bị lóa mù mắt mà chẳng kịp trở tay.
"Thôi đủ rồi." Lý phu nhân cuối cùng cũng mở lời, giọng điềm đạm mà vững vàng.
"Vương phu nhân, đứa nhỏ Liên Y ấy, ta hiểu rõ. Lời đồn giữa nó và con trai ta đúng là chuyện hiểu lầm. Hơn nữa, Liên Y cũng không phải thứ thôn phụ hạ tiện như lời ngươi nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!