Chương 102: Tham dự Quần Anh hội 1

Khi ngày tổ chức Quần Anh Hội đến gần, Tô Liên Y lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nàng vốn không phải người thích phô trương, nhưng mục đích tham gia Quần Anh Hội lại chính là để gây tiếng vang. Không tạo được tiếng vang, thì làm sao tuyên bố sự xuất hiện của Tô gia trên thương trường toàn nước Loan? Bây giờ, rượu Tô gia mới chỉ vừa bắt đầu, đã liên tiếp gặp không dưới một hai lần bị ám hại, nếu sau này rượu chưng cất được tung ra thị trường, còn không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu cản trở nữa.

Chim đầu đàn thì bị nhắm bắn, nhưng nếu con chim ấy đủ mạnh mẽ, thì nó có thể chống đỡ được loạt đạn kia. Còn nếu yếu đuối, không chỉ mất mạng, mà còn có thể bị người khác nuốt chửng làm của riêng.

Vậy nên, hoặc là suốt đời giữ lấy cái xưởng rượu nhỏ và quán rượu bé tẹo này, không nghĩ đến mở rộng: hoặc là phát triển, phải chen chân vào giới thương gia, đặt chân vào giới kinh doanh, tiếp xúc và cạnh tranh.

Tô Liên Y thở dài, ngược dòng mà không tiến thì tức là thoái lui, cho dù Tô gia thật sự muốn mãi giữ lấy xưởng rượu nhỏ, thì về sau các vấn đề cũng ngày một nhiều thêm. Vì vậy, giờ đây lựa chọn duy nhất mà nàng có thể làm là: tiếp tục tiến lên, bước vào vòng tròn, mở rộng quy mô.

Thu lại ánh mắt, Tô Liên Y bắt đầu vắt óc suy nghĩ, cố tìm một điểm cân bằng giữa việc phô trương và khiêm tốn, suy đi tính lại thật lâu, nhưng vẫn không tìm được cách giải quyết thỏa đáng. Dù sao thì, kiếp trước nàng chỉ là một bác sĩ, chẳng phải thương nhân, lại càng không phải bậc thầy xã giao.

Tô Liên Y ngồi trên ghế, một tay nâng chén trà, tay còn lại nhẹ nhàng chống cằm, lặng lẽ suy nghĩ. Sơ Huỳnh ngồi cạnh thì lại bồn chồn không yên.

"Trời ơi, làm sao bây giờ, Liên Y, làm sao bây giờ, sao ta lại có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy chứ?" Sơ Huỳnh vừa ôm bụng vừa đi lòng vòng dưới đất, rối rắm như kiến bò chảo nóng.

Tô Liên Y nghiêng đầu nhìn nàng ta, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì mà ngươi cuống lên vậy?"

Sơ Huỳnh như con thỏ nhào tới, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay nhăn lại như bánh bao hấp, vừa khổ sở vừa lo lắng: "Là trâm cài đầu với trang sức đó! Ngươi mặc bộ y phục kia mà không đeo thêm gì thì thật không ổn! Nhất là kiểu cổ áo chữ nguyên bảo đó, cổ mà không đeo ngọc hay dây chuyền gì thì xấu lắm!"

Sở dĩ nàng sốt ruột như thế, là bởi ngày mai chính là Quần Anh Hội, mà Tô Liên Y thì không muốn nghỉ lại bên ngoài, nên quyết định đi về trong ngày. Nghĩa là phải khởi hành từ lúc trời còn chưa sáng. Mà giờ vẫn chưa chuẩn bị được đồ trang sức, thì biết tính sao?

"Liên Y, đi với ta một chuyến lên huyện thành đi! Ta phải đến cửa tiệm châu báu, nhất định phải mua đồ trang sức cho ngươi. Không lấy tiền của ngươi đâu, là ta tặng, coi như đền bù vì ta đã sơ suất không lo chu toàn." Sơ Huỳnh nói mà giọng đầy gấp gáp, tốc độ nói còn nhanh hơn gió: "Không được! Ngày mai trời chưa sáng ngươi đã phải dậy rồi, nếu hôm nay nghỉ ngơi không tốt, ngày mai làm sao có tinh thần? Ngươi khỏi cần đi!

Để ta tìm Đại Hổ!"

Nói xong liền xoay người chạy vọt ra khỏi phòng.

Tô Liên Y vội vàng kéo nàng lại: "Ngươi cuống cái gì chứ? Miệng nói như súng liên thanh, ta còn chưa kịp chen vào câu nào! Ta có một rương đầy đồ trang sức." Là do Đào di nương ở Lý phủ tặng.

Sơ Huỳnh sửng sốt rồi mừng rỡ như bắt được vàng: "Thật sao? Vậy sao ngươi không nói sớm? Làm ta lo đến đổ cả mồ hôi. Mau, mau lấy ra ta xem thử!" (Súng liên thanh là gì?)

Tô Liên Y đỡ Sơ Huỳnh ngồi xuống ghế, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Không được hành động lỗ mãng như vậy nữa. Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi đang mang thai, không được quá kích động."

Nói xong nàng liền đứng dậy, đi lấy rương trang sức mà Đào di nương từng tặng.

Phải nói rằng, Đào di nương lần đó đúng là giúp nàng một việc lớn, nàng nhất định phải tìm cơ hội báo đáp.

Nàng đặt chiếc rương lên bàn, Sơ Huỳnh không chờ nổi, lập tức mở ra, từng món từng món lấy ra ngắm nghía, ánh mắt sáng rực như sao đêm.

Tô Liên Y ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn hộp trang sức lại bất giác nhớ đến Đào di nương. Khi ấy Đào di nương nói rằng, tặng nàng trang sức không phải để khoe khoang, mà là xuất phát từ lòng chân thành, vì nàng đã cứu được lão gia, giúp Đào di nương giành lại được một chút thời gian ***** giữa chốn hậu viện hiểm ác.

Tô Liên Y khẽ thở dài, nữ tử thời cổ thật sự rất đáng thương. Nàng âm thầm chúc Đào di nương có thể mang thai, cũng hy vọng nhờ vào đứa bé ấy, bà có thể an ổn đến cuối đời.

"Đám trang sức này tuy không phải quốc bảo, nhưng xét về phẩm chất cũng là hàng thượng hạng, hoàn toàn có thể mang ra ngoài diện kiến người." Sơ Huỳnh vừa nói vừa chọn lấy vài món đặt ngay ngắn trên bàn.

Tô Liên Y gật đầu, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đối với Sơ Huỳnh này thật sự là vừa thương vừa không còn cách nào khác.

"Trời cũng đã khuya rồi, chúng ta đi nghỉ thôi."

Tối nay Sơ Huỳnh nhất định đòi ngủ lại ở đây, chỉ vì sáng mai muốn tự tay chải tóc, trang điểm cho Tô Liên Y, nàng không nỡ từ chối, đành thuận theo. Thật ra nàng hiểu rõ, Sơ Huỳnh làm vậy là lo nàng sẽ không chịu mặc bộ y phục lộng lẫy kia. Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, Tô Liên Y từ lâu đã nghĩ ra cách đối phó rồi.

Sau khi hai người rửa mặt xong xuôi, Sơ Huỳnh ngoan ngoãn chui lên giường, còn Tô Liên Y lại cảm thấy trong lòng như thiếu điều gì đó. Nàng bước ra khỏi phòng, hít sâu một hơi, bất chợt nhìn thấy Đại Hổ đang đứng lặng bên hiên.

"Đại Hổ, ngủ ngon." Tô Liên Y mỉm cười khẽ chào.

Đại Hổ gật đầu, giọng trầm ổn: "Ngày mai trên đường, ngươi nhớ giữ mình cẩn thận."

"Ừ." Chào xong, nàng quay vào phòng, cái cảm giác trống trải trong lòng chợt tan biến, ấm áp dâng lên không rõ vì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!