Chương 10: Khám người

Tô Liên Y siết chặt bàn tay trắng mũm mĩm thành nắm đấm, nắm rồi lại buông, đôi mắt hung dữ trừng trừng nhìn đám ác nhân bắt nạt kẻ yếu, hận không thể lao lên đánh cho chúng một trận nên thân.

"Liên Y, hôm nay con sao thế?" Tô Phong phát hiện con gái thứ hai của mình có gì đó khác lạ, vội hỏi.

Liên Y thở dài một hơi: "Không có gì, vừa rồi đang ngủ bị tam đệ làm ầm ĩ nên bực mình thôi."

Giờ thân nàng còn chưa lo xong, cứ bình tĩnh lại trước đã rồi tính tiếp.

Những người khác đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dù hôm nay Tô Liên Y có hơi khác thường, nhưng ánh mắt "hung dữ" kia thì vẫn y nguyên.

"Liên Y muội tử, tiếp theo phiền muội nhé, qua khám người đàn bà kia với bà già xem có giấu tiền không."

Người nói là Triệu Đại Thiết, trong ba người thì hắn còn trẻ hơn một chút, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, lưng gù, mắt lé, mở miệng ra là lộ hàm răng vàng khè. Đôi mắt ti hí như mắt chuột toát ra ánh nhìn dâm dê đầy ghê tởm.

"Được." Liên Y khẽ gật đầu, rồi bước về phía gia đình đáng thương kia.

Tô Phong và mấy tên kia liếc nhau, trên mặt đều nở nụ cười đắc ý, đêm nay lại có rượu thịt để ăn rồi.

Người phụ nữ sợ hãi đến mức buông lỏng tay, thằng bé lập tức vùng ra, lao thẳng đến chỗ Tô Liên Y, gào lên: "Con mụ ác phụ! Ta liều mạng với ngươi!"

Bà lão vội vàng định chạy tới ngăn lại, nhưng vì quá hoảng sợ, chưa kịp thở đã ngã lăn ra, ngất xỉu tại chỗ.

Tô Liên Y vươn tay ra, dễ dàng đẩy thằng bé đang lao đến sang một bên. Đứa trẻ tội nghiệp, lẽ ra đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà mặt vàng vọt, gầy như que củi, chỉ cần đẩy nhẹ đã ngã nhào xuống đất.

"Tha cho Tiểu Cẩm của ta, ta sẽ đưa…"

Người phụ nữ còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Liên Y đã lập tức bịt chặt miệng nàng ta, nuốt luôn chữ "tiền" vừa bật ra.

Nhân lúc đứng nghiêng, Tô Liên Y dùng thân hình mập mạp của mình che chắn tầm nhìn của đám người phía sau. Quay lưng về phía bọn chúng, nàng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ, hạ giọng nói khẽ: "Im miệng!"

Người phụ nữ sững người, theo bản năng không dám nói thêm gì nữa.

Tô Liên Y buông tay ra, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, bắt đầu ra vẻ nghiêm túc khám người.

Khi tay chạm đến phần lưng dưới của người phụ nữ, Liên Y hơi khựng lại. Nàng đã chạm thấy những đồng kim loại tròn tròn, chắc chắn là tiền đồng.

"Không có." Nàng trầm giọng nói.

"Không có!?" Tô Phong sững người, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Dựa vào kinh nghiệm cả đời lừa đảo, hắn biết chắc trên người đàn bà này không thể không giấu tiền!

Đừng nói là Tô Phong và bọn lưu manh sững sờ, ngay cả gia đình người phụ nữ kia cũng ngơ ngác, sao lại… không có?

"Không có." Tô Liên Y lạnh lùng lặp lại lần nữa.

"Thật sao? Không phải ngươi định giấu riêng đấy chứ?" Tên Triệu Đại Thiết không tin, lập tức chạy lại, bộ dạng định tự mình ra tay lục soát người phụ nữ.

Người phụ nữ mặt càng tái mét, quỳ rạp xuống, vừa sợ hãi vừa lùi ra sau.

Tô Liên Y lao lên như tên bắn, chắn ngay trước mặt nàng ta. Triệu Đại Thiết vừa chạy đến gần, nàng đã giáng cho hắn một cái bạt tai giòn tan.

"Ngươi là thứ gì mà dám nghi ngờ Tô Liên Y ta!?"

Tên Triệu Đại Thiết này cao to khỏe mạnh, đang tuổi sung sức, vậy mà không chịu tự kiếm ăn lại chuyên đi cướp bóc, bắt nạt người ta. Có lẽ vì bị kìm nén quá lâu ở hiện đại, nên khi đến cổ đại, Tô Liên Y lại càng dễ bùng phát cơn giận.

Cái bạt tai này nàng ra tay rất nặng, đánh cho Triệu Đại Thiết quay mòng mòng mấy vòng, mãi mới đứng vững được. Hắn cúi đầu nhổ ra một ngụm máu, trong đó còn lẫn cả một chiếc răng vàng khè.

"Tô Liên Y, ngươi đừng có quá đáng!"

Người tên Lý Nhị Lại chạy tới đỡ Triệu Đại Thiết. Hắn khoảng năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm, đáng lẽ ở tuổi này phải được kính trọng, vậy mà ánh mắt vẫn lộ vẻ dâm dê, bộ mặt đầy nét vô lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!