Chương 6: Quy Định Buổi Đêm

Chiếc bánh mì rơi xuống đùi An Vô Cữu.

Cậu liếc xuống dưới rồi lại ngước mắt lên nhìn bọn họ.

Ueno không bình luận về hành động vừa rồi của Lưu Thành Vĩ, ngược lại còn nở nụ cười thúc giục, "Cậu ăn một miếng đi." Nhưng lúc này An Vô Cữu cũng không thấy thèm ăn.

Cậu cười đáp lại Ueno, "Không, cám ơn."

Ueno không đáp lại, chỉ thoáng liếc Lưu Thành Vĩ.

Lưu Thành Vĩ bực bội chép miệng, sau đó nhặt miếng bánh mì trên đùi An Vô Cữu lên, tay còn lại đột nhiên nắm cằm cậu.

"Mất tập trung cái gì," Một chân Lưu Thành Vĩ đá vào bụng An Vô Cữu.

Gã lấy chân đè chân cậu lại, thô bạo giữ cậu trên ghế sô pha không cho cậu chạy, sau đó quay đầu kêu Ueno một cái, "Giúp tao chút."

An Vô Cữu đoán rằng bọn họ không đơn giản chỉ đến đưa đồ ăn cho mình, nhưng Lưu Thành Vĩ đang đè cậu rất mạnh

- đầu gối của gã trực tiếp đè lên cổ tay đang bị thương nặng của cậu, nên An Vô Cữu không thể phản kháng được.

Cậu giãy dụa, nhìn thấy Ueno lấy chiếc bánh mì khô cứng nhét vào miệng mình liền lắc đầu phản kháng lại.

Lưu Thành Vĩ lại càng bẻ cằm cậu mạnh hơn, như thể muốn bẻ mặt cậu ra vậy.

"Khụ! Khụ khụ!" Suýt bị bánh mì làm tắc đường thở, An Vô Cữu đành phải nuốt xuống, không ngừng ho khan.

"Hẳn là được rồi nhỉ..." Ueno hỏi Lưu Thành Vĩ, "Chỉ cần nó ăn xong là nhiệm vụ sẽ được tính là thành công."

Nhiệm vụ...

Quả nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta.

An Vô Cữu đang cúi đầu ho khan đến đỏ bừng mặt.

Thức ăn bị nhét vào cùng với sự nhục nhã khiến cậu nghẹt thở.

Lưu Thành Vĩ cười lớn, "Nói cách khác thì tao cũng có thể cướp? Để tao thử coi."

"Anh chỉ có hai cơ hội thôi." Ueno sợ gã bị thua, lên tiếng ngăn cản.

Lưu Thành Vĩ căn bản chẳng thèm quan tâm.

Một mặt, gã rất muốn làm cho cái tên được gọi là "rất mạnh" này phải chịu thiệt thòi và mất mặt, thế thì gã sẽ thấy rất là thỏa mãn.

Mặt khác, gã tin tưởng vào khả năng của bản thân, cũn biết rằng mình sẽ không sa sút đến mức không có vật tư.

"Tao sẽ cướp."

Gã giật lấy nửa miếng bánh mì mà Ueno đã "tốt bụng" đưa cho An Vô Cữu mà cậu vẫn chưa ăn hết.

Chiếc nhãn lơ lửng trên bánh mì ngay lập tức chuyển thành ba chữ [Lưu Thành Vĩ].

Lưu Thành Vĩ cười lớn, "Đúng là có thể thật!"

Ueno kiễng chân nhìn, "Ồ, nhanh thế đã thành của anh rồi."

"Sợ cái gì? Không phải mày đã hoàn thành nhiệm vụ chia sẻ đồ ăn à, còn ngày mai với ngày mốt nữa thôi, lúc đó vật tư của mày nhân đôi, tốt hơn tao nhiều."

"Cũng đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!