Chương 40: Ảo Thuật Tức Thời

Từ trước đến giờ, cách Thẩm Thích nhận biết và cảm nhận thế giới này luôn luôn mơ hồ và nhanh chóng.

Tất cả đồ vật trong mắt anh đều như một nguồn dữ liệu khổng lồ, chúng được truyền vào não, tiếp thu và nắm bắt rất nhanh.

Chúng không cần anh chú ý hay phân tích quá nhiều, bởi vì việc đó không cần thiết.

Vì thế, anh chủ yếu chỉ quan sát, nhưng cũng chỉ quan sát có giới hạn mà thôi.

Mỗi người anh đã gặp trong cuộc đời đều giống như một mẫu vật đơn giản, anh chỉ nhìn qua một lần rồi thôi.

Nó cũng giống như lật một trang sách vậy, cái gì học được thì lưu lại, cái gì không liên quan thì bỏ đi.

Anh bị kẹt ở một trang có hình minh họa với cái tên An Vô Cữu.

Hình minh họa đẹp đẽ và phức tạp này cứ như thể được vắt ngang trên bầu trời vậy.

Nó xuất hiện bất ngờ trong tất cả các cảnh mà anh đã dự đoán, làm loạn bước đi của Thẩm Thích.

Khi đối diện với vấn đề này, sự quan sát của anh đã vượt xa kiểu quan sát có lệ đối với một mẫu vật; anh đã lỡ cố gắng hiểu sâu và sâu hơn nữa mất rồi.

Dục vọng từ đây nảy mầm.

Anh muốn hiểu rõ, muốn giữ lấy, muốn tiếp xúc.

Thẩm Thích tạm thời định nghĩa nó là "tò mò".

Anh không muốn tùy tiện lật qua trang khác, nên anh đã dừng lại ở trang sách An Vô Cữu này.

Sau khi bước vào căn phòng mới, phản ứng đầu tiên của Ngô Du là ngửa đầu nhìn chăm chú lên trần nhà.

Trần nhà mái vòm ở đây hơi giống trần nhà mái vòm ở boongke lần trước, mà bất ngờ là trên đó cũng có một bức bích họa tôn giáo.

Bích hoạ lấy màu vàng ánh kim cùng màu trắng làm màu chủ đạo, miêu tả Giáo hoàng và các tín đồ, nhưng ở giữa lại được vẽ một hình bầu dục màu đen, hai đầu hơi nhọn.

Nhìn lâu, cậu ta bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể đang nhìn vào một con mắt không thể dò thấu được hoặc một lỗ đen vô tận vậy.

"Cảm ơn."

Đang ngẩn người suy nghĩ thì bị câu nói kia cắt ngang, Ngô Du hoàn hồn, quay đầu nhìn sang.

Người vừa mới cất tiếng là Nam Sam đang chắp tay.

"Thật sự tôi đã đột nhiên ngã xuống, nếu không có cậu thì có lẽ giờ tôi đã gặp rắc rối rồi."

Lúc suýt đối mặt nhìn nhau thì Ngô Du lại quay mặt đi.

"Anh Vô Cữu là người đã cứu anh."

"Tôi...! chỉ tiêm một mũi thôi."

Nam Sam cười, vẫn cảm ơn cậu ta như cũ, nhưng sửa lại nội dung, "Vậy cảm ơn cậu đã tiêm cho tôi, nếu không thì tôi không tỉnh lại được."

Nói xong, anh ta quay sang cảm ơn An Vô Cữu.

Thấy Nam Sam nói cảm ơn, An Vô Cữu muốn khoát tay thì lại phát hiện tay mình đang bị giữ lại, bấy giờ cậu mới nhớ ra tay mình vẫn đang bị Thẩm Thích nắm chặt.

Cậu giơ tay lên, định thoát khỏi tay Thẩm Thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!