Chương 38: Vực Thẳm Rực Lửa

Lúc đó là 7:55 sáng.

Thời hạn để thoát khỏi trò chơi này là 72 giờ, mà bây giờ còn 64 giờ nữa, vậy nghĩa là họ đã tiêu mất gần tám giờ cho đến nay.

Thời gian khởi tạo của họ là vào khoảng 0 giờ.

An Vô Cữu cụp mắt, liếc chiếc đồng hồ trên tay.

Giờ hiển thị trên đó vẫn dừng lại ở 3 giờ 20 phút 40 giây sáng, không thay đổi chút nào.

Thời gian dừng lại này rốt cuộc đại diện cho cái gì?

Lạ lùng thay, càng đi lên, càng giải mã, sương mù ở Trung tâm thu nhận này càng dày đặc, nghi vấn càng ngày càng nảy sinh một nhiều.

Những cái lon lơ lửng phía trên hành lang Em bé Cầu vồng lập tức dừng lại.

Thẩm Thích thả thứ trong tay xuống, sau đó đi về phía hành lang Thiên sứ Đôi chỗ bọn họ.

Ngay khi anh bước qua biên giới hai hành lang

- cũng chính là chỗ có cánh cổng rạp xiếc, thuốc diệt cỏ cầu vồng lập tức phun ra.

Màn sương thuốc diệt cỏ rơi xuống, màu sắc tươi sáng rực rỡ của hành lang liền trở nên mơ hồ giống như một bức tranh sơn dầu bị nhúng trong nước vậy.

Dương Nhĩ Từ thả Chung Ích Nhu xuống, nhưng Chung Ích Nhu vẫn chẳng có sức mấy nên cô bèn để Chung Ích Nhu ngồi xuống đất, bản thân thì cũng ngồi xuống để Chung Ích Nhu dựa vào mình.

Josh đến gần cửa rạp xiếc và tìm thấy một hình vuông bằng tia laze trên đó giống với hình vuông trên mu bàn tay của cậu ta.

Khi cậu ta đặt mu bàn tay lên đó, một tiếng bíp nhắc nhở vang lên.

[Xin chào D03, đã nhận được thiệp mời, vui lòng dùng chìa khóa để mở cửa].

"Cái này không thì không mở được." Josh bỏ tay xuống.

"E rằng phải sang hành lang Cầu vồng thì mới tìm được chìa khóa cầu vồng."

An Vô Cữu nhìn chằm chằm hành lang dày đặc sương mù diệt cỏ.

Mùi hăng gay mũi từ đó xộc vào mũi cậu.

"Lúc nãy trên lọ cầu vồng in chữ gì?" An Vô Cữu quay người nhìn Thẩm Thích.

Thẩm Thích trông có vẻ mệt mỏi.

Anh uể oải dựa vào tường, mắt ngước lên như đang nhớ lại.

"Để tôi nghĩ coi.

Những cái bình đó xuất hiện tổng cộng ba lần..."

"Nhanh vậy đã xuất hiện ba lần." An Vô Cữu nhìn anh.

"Tần suất phun ngày càng cao."

"Ừm," Ngô Du gật đầu.

"Lần sau nhanh hơn lần trước."

"Lần nào cũng chỉ có lọ sọc cam và sọc tím có in chữ, mà chữ đó cũng sẽ thay đổi." Thẩm Thích vừa dựa tường vừa nói chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt anh chỉ hướng về phía mỗi An Vô Cữu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!