Sau khi tách khỏi Nam Sam, An Vô Cữu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Ở vòng chơi này, ngoài trừ nhiệm vụ "rời khỏi trung tâm thu nhận trẻ em" thì không còn kèm theo nhiệm vụ nào nữa, thậm chí cũng chẳng có thiết lập gì khiến người chơi mất lòng tin vào nhau cả.
Chỉ e là, nhiệm vụ ẩn của vòng chơi này chính là tìm hiểu xem trung tâm thu nhận trẻ em này thật sự rốt cuộc đã làm gì mà thôi.
Cũng là tìm hiểu xem bọn trẻ trong trung tâm này lớn lên sẽ thành thế nào.
Cái trung tâm này lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, dựa theo sơ đồ sơ tán thì riêng tầng này thôi cũng đã rất rất rộng rồi.
Nếu người Mỹ kia thực sự chỉ là nhà từ thiện, thế thì thiện tâm này đúng là trời đất chứng giám.
Nhưng mà, kỳ lạ là, tại sao trung tâm này lại được xây thành hình dạng của một ngôi chùa.
Chắc chắn nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Để có thể biết rõ hơn về vị trí, An Vô Cữu và Thẩm Thích đánh dấu lên hành lang ở bốn góc mấy ký hiệu hướng nho nhỏ, sau đó lại đi tiếp về phía trước.
Lúc đi, bọn họ chẳng gặp phải ai khác cả.
Thứ khiến người ta khó hiểu nhất chính là việc sau khi rẽ bốn lần, lúc bọn họ quay lại nơi đã làm ký hiệu đầu tiên, ký hiệu đã biến mất rồi.
Cứ đi tiếp rồi lại đi tiếp, cả bốn ký hiệu đều chẳng thấy cái nào.
An Vô Cữu chạm mắt với Thẩm Thích dưới ánh đèn, ngầm hiểu.
"Chúng ta đang bị thứ gì đó tách khỏi những người khác," An Vô Cữu tỉnh táo nói.
Thẩm Thích đưa hai tay ra, "Nên là, trong trò chơi này có thứ gì đó siêu nhiên."
"Có lẽ thế." Không biết tại sao, An Vô Cữu cảm thấy hơi kháng cự những thứ siêu nhiên.
Nếu trong trò chơi này thật sự có xuất hiện những thứ đó, vậy thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
"Bây giờ tôi thấy lo nhất là Ích Nhu
- có mỗi chị ấy là đi một mình thôi."
Lúc đầu cậu tưởng Thẩm Thích sẽ đồng ý, hoặc sẽ hiểu cho lo lắng của mình.
Không ngờ, Thẩm Thích lại vô cảm chỉ ra, "Cô ấy có họ."
An Vô Cữu nhìn anh, hơi bối rối.
Thẩm Thích khoanh tay trước ngực, tiếp tục nhấn mạnh, "Cô ấy họ Chung, tên là Chung Ích Nhu."
An Vô Cữu không thể hiểu được.
"Có thể gọi những người có quan hệ không tệ với mình bằng tên mà không cần gọi họ."
"Vậy cậu cũng có thể thử gọi tôi như thế." Thẩm Thích đột nhiên nói.
An Vô Cữu nghe, càng bối rối hơn.
Anh lại làm vẻ mặt đáng thương, bĩu miệng, "Chẳng lẽ chúng ta có quan hệ không tốt? Lúc trước tôi quyết đấu với cậu, cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi ư?"
Nghe thấy câu này, người khác, ví dụ như Ngô Du, có lẽ đã quay đầu đi tiếp.
Nhưng bất ngờ là An Vô Cữu lại dính chiêu của anh, nghiêm túc phủ nhận, "Không, tôi đã thù anh bao giờ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!