Chương 21: Giết Người Tru Tâm

(*) Tru tâm: Giết, diệt đến cái tâm, cái ý nghĩ của con người.

Ví dụ: tru tâm kẻ ác.

Vì sao tất cả lại biến thành vật tư của An Vô Cữu?

Nếu vậy thì chẳng phải không có cách nào khiến An Vô Cữu đói chết ư?

Dương Minh không thể chấp nhận được chuyện này, thậm chí còn nghi ngờ An Vô Cữu gian lận.

Nhưng lúc hắn chất vấn hệ thống, Thánh Âm lại đáp rằng không có gì trái quy định cả.

Dù thế hắn vẫn không thể nguôi giận, bèn lao tới xốc cổ áo An Vô Cữu lên, "Mày đang làm cái quỷ gì vậy hả!"

An Vô Cữu bình tĩnh bỏ tay ông ta ra, không ngụy trang thành người xấu nữa, thờ ơ nói, "Chẳng có gì bất ngờ cả."

"Thằng đó cùng phe với tao

- không phải ông vẫn luôn cho rằng đó là sự thật sao?"

Lúc chưa biến đổi, biểu cảm của An Vô Cữu ít thay đổi hơn rất nhiều, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng

- ngoại trừ đôi mắt ngây thơ khiến người ta vô thức nghĩ rằng "cậu ấy rất lương thiện" kia.

Tuy vậy, ngay lúc này, sự bình tĩnh và bình yên trong đôi mắt ấy lại mơ hồ khiến cậu như thể đang cười chê hắn, đang ác ý thọc vào trái tim hắn.

"Quả nhiên! Quả nhiên là tờ giấy kia!" Dương Minh giận dữ nói.

"Không, chẳng liên quan gì đến tờ giấy kia cả." An Vô Cữu lấy một cái bánh mì đi, tầm mắt tiện thể quét qua ô để vật tư của Ngô Du.

Đúng là không có gì hết.

Cậu xoay người định rời khỏi phòng chứa đồ, sau đó lại nghiêng đầu nói rõ với Dương Minh, "Vốn dĩ ông chẳng tin kẻ nào cả."

Dương Minh nhìn tờ giấy vừa là đạo cụ để ly gián vừa là thủ thuật che mắt.

Lúc ấy ở cửa phòng quyết đấu, thứ An Vô Cữu đã giao cho Lưu Thành Vĩ là một tờ giấy khác.

[Anh vẫn chưa nhận ra đường đỏ của Dương Minh là Ueno à? Ông ta không tin anh, để anh hy sinh quyết đấu với những người khác, anh đã bị ông ta ruồng bỏ rồi, đến lúc chết vật tư của anh cũng sẽ bị chia sạch.

Tôi có thể giúp anh báo thù, giết chết hai người đã phản bội anh.

Điều kiện rất đơn giản: nếu anh sống, tôi chỉ cần một phần tư chai nước của anh, nếu anh chết, hãy chuyển hết vật tư sang tên của tôi.

Ít nhất thì tôi sẽ mãi mãi là kẻ địch của Dương Minh.

Bọn họ sẽ sớm thách đấu anh thôi, hãy chờ xem.

— An Vô Cữu.]

Lúc đó, cậu rất chắc chắn rằng mặc dù lúc nhìn thấy tờ giấy Lưu Thành Vĩ sẽ vờ như không thấy, nhưng nếu Ueno cứ hết lần này đến lần khác thách đấu gã, gã sẽ suy sụp, sẽ bị thù hận nuốt chửng.

Những người hấp tấp, lỗ mãng, háo thắng, thích cạnh tranh nhưng không có sức chịu đựng đủ lớn như gã giống như chó hoang bị cướp miếng ăn vậy

- nhất định sẽ trả thù.

Thậm chí, chẳng cần An Vô Cữu gợi ý, Lưu Thành Vĩ đã chủ động cướp vật tư của Ueno.

Nên là, khi biết được chuyện này từ Ngô Du, An Vô Cữu liền biết kế hoạch đã thành công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!