"Ra là chữ Cữu () này." Đứa nhóc bên cạnh cậu cuối cùng cũng mở miệng.
An Vô Cữu quay mặt đi, bắt được một chút sung sướng vì đã thỏa mãn được lòng hiếu kỳ xuất hiện thoáng qua trên gương mặt quá mức lạnh lùng của cậu ta.
Tên của cậu ta cũng đang lơ lửng trong không trung
- là hai chữ Ngô Du.
"Ấy, tôi cũng tò mò nãy giờ đây," cô gái xinh đẹp bên phải cậu cũng cất tiếng, ba chữ [Chung Ích Nhu] lơ lửng trước mặt cô.
Cô chống cằm lên tay, móng tay gõ nhẹ lên mặt mình, "Tên này chẳng giống tên của một người nghèo sẽ đến đây chơi trò chơi gì cả."
Môi cô tô son bóng, đôi mắt to hết sức xinh đẹp.
"Cổ của cậu..." Chung Ích Nhu duỗi ngón tay chỉ vào bên cổ An Vô Cữu, dí sát ngón tay vào một chút, "Đây là hình xăm hoa ư?"
"Hoa?" An Vô Cữu cúi đầu.
Chung Ích Nhu thấy cậu không nhìn được liền mở bàn tay trái ra để trước mặt An Vô Cữu, trong lòng bàn tay ấy khảm một chiếc gương tròn nhỏ.
"Đây này, hình xăm màu trắng, đẹp lắm."
Trên bề mặt phản chiếu của gương, An Vô Cữu bấy giờ mới phát hiện một chùm hoa lớn nở rộ trên cổ mình.
Những nét mảnh màu trắng như tuyết phác họa ra dáng vẻ nở bung của bông hoa, các cánh hoa phức tạp xếp thành nhiều lớp.
Hình hoa này kéo dài từ xương quai xanh bên trái hướng lên trên, uốn lượn vươn đến sau tai phải của cậu.
Minh họa hình hoa mẫu đơn
Nhưng trong trí nhớ của cậu chẳng hề có bóng dáng của bông hoa này.
"Tôi cũng không nhớ nữa." An Vô Cữu lấy ngón tay di di lên bông hoa, đến khi làn da cậu đỏ ửng lên vẫn không thể xóa được bông hoa này.
Chẳng lẽ là hình xăm thật ư?
"Mẫu đơn." Ngô Du bên cạnh xen vào, nhưng nhanh chóng khẽ nói thêm, "Hình như là vậy."
Chung Ích Nhu hết sức kinh ngạc, "Mẫu đơn ư? Cậu từng thấy hoa mẫu đơn rồi ư? Bây giờ loài hoa cảnh này gần như tuyệt chủng rồi phải không?"
Trong thế giới mà tài nguyên đất và nước ngập trong ô nhiễm, đừng nói đến thảm thực vật, thậm chí ngay cả cây lương thực cũng không có đủ đất mà sống.
Ngô Du mấp máy miệng, "Mẹ tôi..." Dường như cảm thấy mình vừa nói sai, cậu ta dừng lại, ngập ngừng giải thích, "Nhà tôi có bộ sưu tập..."
Chung Ích Nhu nghe xong, chỉ cảm thấy càng kì lạ, "Cậu là con nhà giàu quyền thế gì đấy à?"
"Là giả," Ngô Du đè vành mũ, hai tay đặt trên bàn, "nhân tạo thôi."
"Vậy ư." Vẻ nghi ngờ trên mặt Chung Ích Nhu vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Cô cất gương nhỏ của mình đi, lại quan sát làn da trên cổ An Vô Cữu một lần nữa, lẩm bẩm, "Nhìn qua không giống xăm cho lắm...! Cũng không giống da nhân tạo."
An Vô Cữu không nghĩ nhiều hơn nữa về hình hoa mẫu đơn kỳ lạ trên người mình.
Dù sao bây giờ cậu đã mất trí nhớ, nghĩ thêm cũng vô dụng.
Cậu hơi cúi đầu, liếc nhìn chỗ sườn xám xẻ tà làm lộ ra dây đai trên chân của Chung Ích Nhu.
Da ở bắp chân trái của cô không hoàn toàn giống với những phần còn lại, hẳn là da được cấy ghép nhân tạo toàn bộ, chất liệu tạo ra từ sụn vi cá mập, mịn màng bóng loáng đến kỳ quái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!